Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 630: Nhi tử (2)

“Hơn nữa hiện tại tùy tiện ra tay sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, các ngươi cũng biết thực lực của Gia Cát Uyên như thế nào.”
"Cố gắng hết sức nhanh chút, hiện tại đang lúc mấu chốt, không thể làm từ từ.”
"Ta hiểu, yên tâm, lúc mà Tọa Vong Đạo lại tìm đến Gia Cát Uyên gây sự sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta ra tay. Đối diện Tọa Vong Đạo, Gia Cát Uyên chắc chắn sẽ vận dụng lịch cũ của mình.”
“Ngươi chắc chắn Tọa Vong Đạo sẽ ra tay đến thế sao?”
“Chắc, Gia Cát Uyên và Tọa Vong Đạo đã đối đầu, giữa bọn họ hoặc là cá chết hoặc là lưới rách. Tọa Vong Đạo đã mai phục hai lần, chắc chắn sẽ có lần thứ ba, được rồi, ta đi về trước, nếu không thì Gia Cát Uyên sẽ sinh ngờ vực."
Lý Hỏa Vượng nói với người kia xong, không đợi nghe thêm điều gì, hắn xoay người bước nhanh đi hướng Lương phủ.
Cửa sổ giấy không tiếp tục động đậy, trong một chỗ phủ đệ cách đó hơn mười dặm, một người phụ nữ mập cầm cây kéo quấn dây đỏ vò cửa sổ giấy trong tay thành cục ném vào lò lửa, theo sau nghiêng người nói cho Giam Thừa biết cuộc đối thoại vừa rồi.
Giam Thừa híp mắt như ngủ như không, để hai tiểu cô nương như hoa như ngọc bóp chân đấm vai cho mình.
Nhìn thấy hương đàn ở một bên đốt hết, người phụ nữ mập kia đi qua nghiền thành bột mới, thận trọng đốt lên.
Khi làn khói trắng lại bay lên, Giam Thừa mở miệng nói:
“Truyền lời xuống, thả hai Tọa Vong Đạo trong đại lao, khiến bọn họ nhắn lại với quân bài khác, ba khắc trưa mai cùng ra tay vây công người thuyết thư, Giam Thiên Tư trừ Lục Diệu Lịch, cái gì đều không cần."
Người phụ nữ mập bị mệnh lệnh của đối phương dọa, Tọa Vong Đạo luôn là kẻ địch lớn sống chết của Giam Thiên Tư, vậy mà Giam Thừa định cùng giao dịch với chúng.
“Giam Thừa đại nhân, bọn họ sẽ làm sao?”
"Ta hiểu rõ đám lừa đảo đó, chúng sẽ đồng ý. Các ngươi đều cho rằng bọn họ là kẻ điên bất kể hậu quả, thật ra bọn họ cũng có thứ để ý, chẳng qua lúc bình thường giấu rất kỹ.”
Nói đến đây, Giam Thừa dường như cảm giác có chút mệt mỏi, đứng lên đi hướng chiếc giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai thiếu nữ chỉ mặc yếm nằm trong chăn vội vén chăn lên.
Chờ Giam Thừa nằm xuống, hai vị thiếu nữ lập tức lui xuống cuối giường, ôm đôi chân nứt nẻ tróc da của Giam Thừa vào ngực, dán sát vào gò bồng đào.
Giam Thừa thở hắt ra, khó nhọc lật người trên giường:
“Đi đi, ngày mai lúc ra tay nhớ báo lão phu một tiếng, việc này quan hệ trọng đại, ta tự mình đốc chiến."
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Người phụ nữ mập cầm kéo quấn dây đỏ cắt ngọn đèn, trong phòng nháy mắt tối xuống, nàng hơi cúi đầu hướng chiếc giường Giam Thừa nằm, chậm rãi lui ngược ra khỏi phòng.
Ngày thứ hai, Lý Hỏa Vượng dậy sớm, không ăn sáng, có chút tâm thần không yên loanh quanh trong sân, hắn cứ cảm giác hôm nay sẽ phát sinh việc gì.
Người Đại Tề đi tới đi lui, không ngừng nghị luận gì đó, Lý Hỏa Vượng vốn phớt lờ bọn họ, xem như phông nền.
Dù sao so với chuyện của Đại Tề thì chuyện của Đại Lương nghiêm trọng gấp vô số lần.
Nhưng một chiếc xe ngựa đến, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng bị hấp dẫn, một thái giám xuống xe ngựa.
Vị thái giám này rất mập rất trắng, trẻ hơn Ký Tướng chút, tay không có đeo vàng đeo bạc, mà là nắm xâu ngọc Phật.
Thái giám không vào nhà, đứng trong sân nói:
"Các vị đại nhân, đừng làm việc, nghĩa phụ nói không giúp được các ngươi cái gì, xem như không nhìn thấy đã là trả ân tình.”
Đại Tề Quốc Thủ Tần Mạnh Triết hiển nhiên không chịu bỏ qua trợ giúp số một trong cung:
"Công công, Gia Cát đại nhân cũng ở, ngươi thật sự không suy xét rõ ràng? Sau khi thành công thì sẽ có công theo rồng!”
Thái giám liếc qua Gia Cát Uyên, vội vàng cung kính hành lễ, ngay sau đó trên mặt mang theo tự giễu nói:
"Tần đại nhân, ngươi cảm thấy đối với người làm việc trong cung như chúng ta thì cái gì quan trọng nhất?"
Câu hỏi ngược này làm tất cả nghẹn họng, người phụ nữ Miêu Cương do dự hỏi:
"Vàng?"
"Sai! Là nhi tử! Loại chuyện này các ngươi không giúp được, nhưng Phật gia có thể hỗ trợ!"
Nói đến đây thái giám cởi áo lộ ra bụng đầy gân xanh.
Hình như mang theo khoe khoang, thái giám phi thường hưng phấn nói: "Ai nói thái giám chúng ta không có bảo bối thì định sẵn đoạn tử tuyệt tôn?! Nhìn thấy chưa? Biết trong này là cái gì không? Nhi tử của ta!”
Vị thái giám này dùng bàn tay với phần cổ tay quấn xâu chuỗi Phật vuốt cái bụng đầy gân xanh lên xuống, hình như được đáp lại, thứ kia để lại dấu tay nhỏ mơ hồ trên cái bụng căng tròn.
Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh này mà lạnh sống lưng, Đại Tề này bị sao vậy? Hòa thượng của Chính Đức Tự rốt cuộc làm sao cho thái giám này mang thai? Thứ trong bụng thật sự là người sống sao?
So sánh với Chính Đức Tự của Đại Lương thì Chính Đức Tự của Đại Tề rõ ràng thế lực lớn hơn nhiều.
Thấy cảnh này Tần Mạnh Triết tức giận đến nỗi tay khẽ run:
“Chính Đức Tự đều là yêu tăng! Các ngươi cùng một giuộc với bọn họ sẽ không có kết quả tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận