Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 935: Người đến

Đây là một người đàn ông râu rai xồm xoàm, trông vô cùng tiều tụy và gầy guộc, dưới lớp vải rách hiện rõ từng khúc xương sườn, trong ngực còn giấu quả bí đỏ nhỏ và hai củ khoai lang.
“Ọe!” Người đàn ông khom lưng, xúc tu của Lý Tuế chậm rãi rút ra khỏi thân thể của người này.
“Phụ thân, đây là con người, trong thân thể không có gì khác, trong cụng có vài cục, hẳn là người bình thường.”
Nhìn bộ dạng thê thảm của đối phương, Lý Hỏa Vượng cảnh giác căng cứng người mới yên lòng, nếu là nói có người hao hết tâm tư lẻn vào Ngưu Tâm Thôn chỉ vì cướp vài củ khoai thì hắn không tin.
Lý Hỏa Vượng cắm Tích Cốt Kiếm vào lại sau lưng, hỏi người kia:
“Ngươi chạy đến Ngưu Tâm Thôn chúng ta làm gì?”
"Ta ... ta là chạy nạn! Ta không có gì để ăn, ta đói, đại tiên, làm ơn tha cho ta lần này. Ta thật sự sắp chết đói rồi, ta không dám nữa!” Người đàn ông run rẩy nằm sấp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy người khác đều xúm lại, Lý Hỏa Vượng chọn trong đám đông vài giây, chỉ hướng Cẩu Oa xem náo nhiệt:
“Xử lý đi, ăn no rồi đi hay ở tùy hắn."
Nói xong, không đợi Cẩu Oa nói cái gì, Lý Hỏa Vượng rút xúc tu vào người, đi hướng đại viện Bạch gia.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng xác nhận người này thật sự không có vấn đề, Cẩu Oa phồng to lá gan.
Cẩu Oa chắp tay sau lưng bước tới trước mặt người kia, mặt Cẩu Oa đốm đen đốm trắng khiến người đàn ông sợ hãi run rẩy.
“Chạy nạn hả? Dọc đường chịu khổ nhiều lắm phải không?”
“Vâng vâng!” Người đàn ông không ngừng gật đầu, mới luồn tay vào ngực lấy ra một củ khoai, chưa kịp nhét vào miệng đã bị Cẩu Oa giật lấy.
“Hừ, nhìn liền biết là chưa từng chịu đói, bộ dạng này của ngươi mà nhét mấy thứ đó vào bụng là sẽ bị sình chết! Ngươi cần ăn cháo, sau khi ăn cháo hai ngày mới được ăn đồ khô.”
Cẩu Oa nhìn quanh, dùng ngón tay chỉ hướng hai hương binh, cáo mượn oai hùm nói:
“Hai người kia, đúng vậy, là các ngươi đấy, mau đi nấu cháo, không nghe thấy lời nghĩa phụ của các ngươi vừa nói sao? Chuyện này giao cho ta quản.”
Nghe nói có người chạy nạn đến, người trong thôn xúm lại góp vui.
Bị tôn dân Ngưu Tâm Thôn vây xem, người này ăn ba bát cháo ngon lành, muốn ăn thêm nhưng lại bị Cẩu Oa ngăn cản.
"Đủ rồi, uống nữa sẽ chết vì nứt bụng!” Cẩu Oa cưỡng bức đoạt đi bát của người này, đặt mông xuống ghế: “Đã ăn xong rồi thì nói đi, nhà của ngươi ở đâu?”
Người đàn ông hơi sợ hãi nhìn người xung quanh, khi thấy kẹo mỡ heo trong tay vợ của Cẩu Oa thì bản năng liếm môi:
“Nhà ... nhà ta ở Tác Huyện.”
“Tức Huyện? Chỗ đó là đâu? Chưa nghe bao giờ, nhà ngươi gặp tai nạn gì? Sao còn chạy nạn?"
Vừa nghe lời này, trong mắt người đàn ông tràn ngập hoảng sợ, thân thể thậm chí bắt đầu run lên:
“Thiên ... thiên tai! Thiên cẩu ăn mặt trời, yêu ma quỷ quái trong âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục đều đi ra, chúng ... chúng nó thấy người liền giết! Ta trốn trong chùa mới tránh thoát một kiếp."
“Chờ thiên tai qua đi, người đều chết hết, ta vì sống sót cố đi tìm lương thực. Nhưng ruộng khô ba năm, không có lương thực.”
"Không còn cách nào, ta chỉ có thể đi chạy nạn, đi tìm đường sống."
“Ồ.” Cẩu Oa hiểu rõ gật đầu: “Là thế à, thiên tài chứ gì, ta biết chứ, chúng ta cũng trải qua rồi, đáng sợ lắm, may mà chỉ xuất hiện một lúc.”
“Một lúc?” Nghe lời này, giọng của người đàn ông cất cao, trong ánh mắt tràn ngập đau buồn giận dữ nói: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì các ngươi chỉ có một lúc, chỗ chúng ta dài tới mấy chục ngày! Dựa vào cái gì!"
Lời này thốt ra, người xung quanh hút ngụm khí. Thiên tai như thế mà kéo dài mấy chục ngày thì quá sức chịu đựng, thảo nào phải đi ra chạy nạn.
Triệu Ngũ nhíu mày hỏi:
"Ngươi không phải người của Đại Lương sao? Theo ta biết thì thiên tai toàn Đại Lương đều chỉ kéo dài một lúc.”
Người đàn ông vẻ mặt hoang mang:
“Cái gì? Đại Lương? Đại Lương là đâu? Mới qua một lúc mà ta đã đi tới biên cương xa sôi rồi à?”
“Ngươi không phải người Lương?”
“Không, ta là người Đại Tề.”
Nghe lời của đối phương, trong một chốc đoàn người bàn tán xôn xao.
"Người Đại Tề? Đại Tề ở đâu? Chẳng phải bên trái Lương Quốc là Thanh Khâu, bên phải là biển sao? Đại Tề ở chỗ nào?"
“Còn bên trên và dưới nữa.”
“Cái này ... thì ta không biết, nhưng không thể nào là Đại Tề, ta nhớ nghìn năm trước có triều đại tên là Đại Tề.”
Lý Tuế đã thay da người ghi nhớ kỹ những lời này, vén váy đi về nhà.
"Phụ thân! Phụ thân!" Lý Tuế vừa vào nhà liền trông thấy phụ thân đang tự cắt da đầu xem bên trong phục hồi như thế nào.
"Phụ thân, bên dưới có một người Đại Tề, nơi chúng ta từng đi là Đại Tề đúng không?”
“Cái gì? Người Đại Tề? Ngươi xác định không nghe lầm?" Lý Hỏa Vượng bất chấp lau máu trên đầu, nhảy qua cửa sổ vọt về phía nhà bếp.
Bị Lý Hỏa Vượng dùng một loại dụng cụ tra tấn uy hiếp, người đàn ông không dám giấu giếm chút gì, khai ra hết những gì mình biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận