Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 233: Kịch đèn chiếu (2)

Keng!
Thân kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng hít sâu mấy hơi bình tĩnh lại.
"Người này rốt cuộc có mục đích gì? Thật sự chỉ trông thấy Tâm Tố, thấy hơi tiền nổi máu tham?"
Tuy người đã bị chính mình đuổi đi, nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại cảm giác không đơn giản như vậy.
"Đợi đã, Bạch Linh Miểu!" Lý Hỏa Vượng cảnh giác lấy tốc độ nhanh nhất lao về phòng mình.
Khi thấy Bạch Linh Miểu nằm trên giường yên lặng ngủ, Lý Hỏa Vượng thế này mới thở phào một hơi.
Quan tâm sẽ bị loạn, Bạch Linh Miểu cũng không phải cô gái yếu đuối tay không tấc sắt, cậu không cần lo đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn.
Đi đến bên giường, Lý Hỏa Vượng cẩn thận ngắm nghía trường kiếm trong tay.
Có người đến gây sự không kỳ lạ, nhưng lần này khác với mọi khi, Lý Hỏa Vượng không còn cắm đầu chạy trốn nữa, kẻ bỏ chạy biến thành kẻ địch.
Điều này khiến Lý Hỏa Vượng có chút hưng phấn, điều này nghĩa là cậu rốt cuộc có chỗ đứng trong thế giới hỗn loạn quái đản này.
Tất cả đều do thanh kiếm mà sư thái tặng cho. Người kia chỉ riêng nhìn thấy thanh kiếm này đã không có lòng hiếu chiến.
Lý Hỏa Vượng tự nhiên hiểu hắn không phải kiêng kỵ chính mình, mà là kiêng kỵ thanh kiếm này.
So sánh với thực lực cường đại thì thanh kiếm này còn kèm thêm giá trị khác.
“Tứ Tề Hữu gia? Đây là tên của chủ nhân cũ sao? Nghe không giống tên của môn phái.”
Lý Hỏa Vượng không có câu trả lời cho câu hỏi này, cậu chỉ biết rằng lai lịch của thanh kiếm này không nhỏ, cậu nợ sư thái càng nặng hơn.
Lý Hỏa Vượng đang dùng tay vuốt nhẹ vỏ kiếm bỗng nhiên cảm giác lạ thường.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn, liền trông thấy một đôi tay trắng bệch với móng đen dài bóp cổ chân của mình.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, không giật ra, cúi đầu nói với Nhị Thần ở dưới giường:
“Chuyện hôm nay đa tạ nhắc nhở, nếu không phải ngươi nhắc nhở thì ta suýt bị hắn tập kích."
Mặc kệ lúc trước phát sinh cái gì, chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay Nhị Thần của Bạch Linh Miểu thật sự trợ giúp cậu.
Lý Hỏa Vượng cũng thắc mắc vì chuyện này, hiện tại cảm giác của cậu nhạy bén như vậy, lúc trước thổ phỉ cách xa như thế vẫn bị cậu nhận ra, lần này người ta mò tới tận cửa mà phải đợi người ta nhắc nhở.
“Người kia có mang theo cái gì có thể ngăn cản sao? Cũng không biết có trợ giúp cho thân phận Tâm Tố của ta không, nếu cũng có thể sử dụng thì ta sẽ cướp lấy.”
“Vậy thì sẽ không còn bị người khác đến gây sự nữa.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng tập trung suy nghĩ, cậu cảm giác chỗ cổ chân hơi là lạ.
Lại lần nữa cúi đầu nhìn, đôi tay trắng bệch biến mất, có mấy thứ lạnh lẽo không ngừng đùn ống quần, bò lên trên.
Xúc cảm dán làn da hơi giống da rắn mềm.
Ngay sau đó, một giọng nữ tê dại khẽ vang bên tai Lý Hỏa Vượng:
"Tướng công!"
Lý Hỏa Vượng nháy mắt da đầu tê dại, từ đầu tới chân đều nổi da gà:
"Dừng lại! Ta nói dừng lại!"
Khi tay Lý Hỏa Vượng cầm chuôi kiếm định rút ra thì thứ trong ống quần chậm rãi tụt xuống.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu đang ngủ, mở miệng nói:
“Chuyện lúc trước dừng ở đây, ta không muốn nhắc đến nữa, ngủ!”
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng trực tiếp nằm trở lại trên giường.
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Nhị Thần ở dưới giường không nói gì nữa, căn phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.
Phát sinh loại chuyện này, Lý Hỏa Vượng làm sao có thể ngủ, trợn to mắt tới trời sáng.
Mãi khi nghe tiếng rao hàng bên ngoài cửa sổ Lý Hỏa Vượng mới mơ màng thiếp ngủ.
Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì phát hiện mình ngủ đến chiều.
Lý Hỏa Vượng mặc đồ xong ngồi trong sảnh lớn khách điếm, vừa ăn cơm trưa vừa suy nghĩ chuyện tối hôm qua.
“Nhìn từ thủ đoạn thì người kia rõ ràng không thể so sánh với Chính Đức Tự, An Từ Am, chắc là dã tu như Đan Dương Tử, nếu chỉ có như vậy thì vấn đề không lớn."
"Hắn nói chỗ này là địa bàn của hắn chứ không nói bọn họ, hoặc môn phái của họ, tức là có khả năng cao hắn chỉ có một mình.”
Lý Hỏa Vượng không định trốn, cậu thật sự muốn ra tay, so sánh với thành trấn đông người náo nhiệt thì dã ngoại vắng bóng người càng dễ dàng bị người mai phục.
Lý Hỏa Vượng dùng đũa kẹp một viên đậu phộng bỏ vào miệng, chợt thấy Lữ Trạng Nguyên khí vũ hiên ngang mang theo hai nhi tử đi vào.
Liên tưởng đến chuyện ngày hôm qua, Lý Hỏa Vượng không khó suy đoán phát sinh cái gì.
"Lữ bầu gánh, lại tìm những người Khiêu Na Hí cãi lộn à? Xem bộ dạng thì chắc là cãi thắng?”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ăn cơm trong sảnh lớn, Lữ Trạng Nguyên hai tay chống nạnh bỗng rụt cổ, tự nhiên treo lên nụ cười nịnh nọt:
“Tiểu đạo gia chê cười, đó không phải cãi lộn, chỉ là đệ tử Lê Viên bàn luận hí khúc, ha ha, sống đến già học tới già.”
Khóe môi Lý Hỏa Vượng hơi nâng lên: “Thế nào? Ngươi cãi lộn với người địa phương, không bị làm khó dễ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận