Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 640: Mẹ nuôi (1)

Sau khi thả lỏng, lúc này Lữ Tú Tài mới cảm thấy toàn thân đau nhức, lộm cộm trong miệng, Lữ Tú Tài nhổ ra, hai chiếc răng hàm dính máu bị nhổ ra trên mặt đất: “Mẹ nó, sao lão tử lại xui xẻo vậy chứ.”
Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Tài bị những vết thương và cơn đau nhức trên người đánh thức, không có tiền ở nhà trọ, hắn ta đành ôm Đào Nhi nằm dưới một mái hiên cả đêm, lúc này, hắn ta cảm thấy vừa lạnh vừa đói.
Hiện tại hắn ta có chút hối hận, tại sao mình lại lãng phí số tiền thắng được kia chứ, nếu giữ lại được một ít thì sẽ không có tình cảnh hiện tại.
Mà điều khiến hắn ta tuyệt vọng hơn nữa là tiếp theo mình sẽ đi đâu, không thể về Ngưu Tâm Thôn, hắn ta cũng không biết nơi nào khác.
"Đương gia, hay là chàng để ta đi làm điển thiếp đi...”
“Không được!” Lữ Tú Tài không chút do dự cự tuyệt: "Để nàng đi sinh con cho người đàn ông khác, mặt mũi của lão tử vứt đi đâu.”
Trên khuôn mặt Đào Nhi lộ ra vẻ đau lòng: “Ta cũng không muốn bị bán đi, nhưng không có tiền ăn cơm sẽ chết đói mất, cha ta cũng chính là không có tiền ăn cơm nên mới bán ta đi...”
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút vàng vọt vì đói của đối phương, Lữ Tú Tài nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay đấm đập mạnh xuống đất, nếu mình có thực lực như Lý Hỏa Vượng thì nào có rơi vào bước đường như hiện tại.
Có điều nói thế nào, cuối cùng hắn ta cũng kéo Đào Nhi đứng dậy, đi về phía nhà trọ Bạch Linh Miểu ở.
Khi Bạch Linh Miểu và Xuân Tiểu Mãn chuẩn bị xuất phát, Lữ Tú Tài lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn ta thực sự không muốn nhận lỗi với một nữ nhân, nhưng nghĩ đến Đào Nhi bị nam nhân khác đè dưới người, Lữ Tú Tài nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Bạch cô nương, trước đó thực xin lỗi, là ta sai rồi, xin cô hãy để cho ta quay về Ngưu Tâm Sơn.”
"Cầu xin người khác như vậy sao? Ngươi gọi Lý Hỏa Vượng là gì, ngươi gọi ta là gì?” Bạch Linh Miểu có chút nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
"Lý Hỏa Vượng là sư phụ của ta, ta gọi cô là... là... sư nương.”
"Đúng thế, trên thế giới này ngoại trừ cha ngươi, người khác không có nghĩa vụ đối xử tốt với ngươi, muốn đồ của người ngoài, ngươi phải bỏ ra cái giá gì đó.”
Lữ Tú Tài dùng sức gật đầu: "Đúng! Sư nương nói phải.”
"Được rồi, đi cùng đi, đúng rồi, người vợ bên cạnh ngươi là từ đâu tới vậy?” Sự chú ý của Bạch Linh Miểu tập trung vào người phụ nữ bên cạnh Lữ Tú Tài.
"Ta mua về, sư nương, sư nương nhìn bên kia, chính là giống như những người kia, là mua về từ trong tay nhân nha tử.”
Bạch Linh Miểu nhìn theo ngón tay của Lữ Tú Tài, bên kia có mấy đứa trẻ choai choai xanh xao hốc hác đang quỳ ở ven đường, phía sau cổ áo còn kẹp một ít rơm khô, bên cạnh là một người đàn ông cao gầy đang mặc cả trả giá với những người khác.
Xuân Tiểu Mãn nhìn thấy cảnh này, lập tức nhớ tới gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bạch Linh Miểu vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, sau đó hỏi Lữ Tú Tài: "Bao nhiêu tiền một người?”
"Còn phải xem tướng mạo và dáng người, lúc ta mua Đào Nhi là năm lượng.”
Bạch Linh Miểu nheo mắt suy nghĩ về điều gì đó: "Quả thật Ngưu Tâm Thôn hơi ít người... Hơn nữa một số công pháp dưới từ đương, nếu chỉ để cho những sư huynh đệ khác luyện thì sợ rằng quá ít người rồi, muốn đủ mạnh, tốt nhất là phải hình thành nên quy mô mới được, giống như gia gia và cha mẹ mình lúc trước.”
Trực tiếp tìm người khác từ bên ngoài về sẽ có nguy cơ bại lộ, những nam nữ thiếu niên không nơi nương tựa này muốn chạy cũng không có chỗ nào mà chạy, mình cũng có thể dễ kiểm soát.
Tuy rằng khi còn bé không nhớ gì cả, cũng không biết rốt cuộc Bạch gia ngầm làm cái gì ở phía sau, nhưng Bạch Linh Miểu nhớ rằng có một khoảng thời gian dài, cuộc sống của người trong tộc mình rất thoải mái, thời thơ ấu của mình ngày ngày không thiếu thịt trứng, trên mắt cá chân còn đeo vòng vàng.
Hơn nữa có thể ép Lý Hỏa Vượng đến mức đốt cháy da toàn thân, điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Bạch Linh Miểu đi tới, lập tức cùng tên nhân nha tử kia thương lượng giá cả.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu không luận vóc dáng, không luận tướng mạo mà mua hết toàn bộ, nhân nha tử kia lập tức cười đến không khép được miệng.
"Sau này những người này đều là gia nô của ta rồi chứ?” Bạch Linh Miểu hỏi nhân nha tử đang dùng chiếc cân nhỏ cân bạc.
"Ôi! Cô nương nói gì vậy chứ? Bọn ta cũng không phải những kẻ man rợn Thanh Khâu kia, là hoàng đế đã đích thân hạ chiếu chỉ, trong lãnh thổ Đại Lương chúng ta không được phép giữ nô lệ và bán nô lệ.” Nói xong lời này, nhân nha tử kia cười haha.
"Những người này nào phải là gia nô của cô, đây rõ ràng là con trai con gái nuôi của cô. Mau, mau cúi đầu với mẹ nuôi của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận