Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 948: Mai phục

“Bùng” một tiếng, cả người hắn lập tức nổ ra, cả người của Lý Hỏa Vượng đều là máu thịt và đầy các xúc tu đã ra chui ra ngoài.
Hắn đối mặt với tín đồ Pháp Giáo mà la lên: “Tướng quân! Giết tuyệt lắm!
“Ngô Thành! Chơi tiếp!”
“Bụp!”
“Pháo nhảy binh!”
“Bụp!”
“Tương ăn pháo!”
“Bụp!”
“Đẩy chốt!”
“Táng!”
Tử Tuệ Kiếm và đoản kiếm Hắc Diệu Thạch va chạm với nhau, tạo ra ánh lửa, đoản kiếm đó bị cắt ra xoay vòng sau đó cắm lên mặt đất bị nhuốm máu.
Tuy là binh khí bị hủy, và Pháp Giáo Vu Chúc ở trước mặt đã nhanh chóng nắm lấy vũ khí, đã bị chảo đao khi giao đấu với Tử Tuệ Kiếm, đưa cây đoạn kiếm trên tay lên và đã đâm một nhát vào ngực trái của Lý Hỏa Vượng.
Xem ra hắn đã cao tay hơn, nhưng mà người này lại không biết trong bất giác mình đã nằm trong vùng nguy hiểm, hắn ngàn không nên vạn không nên, càng không nên đứng quá gần Lý Hỏa Vượng.
Phút tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực bị đau, đến lúc hắn cúi đầu xuống thì đã nhìn thấy một vòng xúc tu, từ lồng ngực của đối phương mà chui ra, đang nhanh chóng chui vào trong bụng mình!
“Không không không!” Hắn mở vết thương trên bụng ra và lục lọi các cơ quan nội tạng đang đẫm máu trong nỗi kinh hoàng.
“Vu... Nhi....” Miệng người này đang vùng vẫy nói được nửa lời, cổ vô tình cử động nhẹ, cả đầu của hắn đã bị các xúc tu trong cơ thể biến thành một khối bột nhão.
Tuy người đã chết, nhưng cơ thể lại đang đứng đó, phút tiếp theo, hắn cầm lấy binh khí nhìn theo đám tín đồ Pháp Giáo đang đứng bên cạnh với ý đồ muốn đánh lén Lý Hỏa Vượng, cơ thể của hắn đã hoàn toàn bị Lý Tuế thay thế.
Lý Hỏa Vượng vẫn đứng tại chỗ thở hổn hển nặng nề, đứng nhìn tình hình cuộc chiến trước mặt, tuy rằng hắn đã giải quyết ông lão lạt ma, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, kế tiếp là những Pháp Giáo này.
Có sự hỗ trợ của Phật Ngọc Lư và Chính Đức Tự phương trượng, nên Lý Hỏa Vượng không hề lo lắng lần này sẽ bị thua.
Hắn lúc này lo lắng nhất là Đại Lương, kẻ thù lúc này, đã chứng minh sự suy đoán của mình đã thành sự thật! Pháp Giáo của Đại Tề và Pháp Giáo của Đại Lương lại có thể trong thời gian ngắn vậy mà đã liên kết với nhau.
Lúc trước Pháp Giáo địa phương đã khiến cho Đại Lương rơi vào tình cảnh hoảng loạn, thêm Pháp Giao Đại Tề, hai Pháp Giao liên kết lại, thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Và trong lúc hắn nhìn người khác thì, nhưng cũng có những người khác cũng đang nhìn hắn.
“Thái Sơn! Chúng ta nhanh chóng rút thôi! Nếu cứ kéo dài thì đám binh gia cũng sẽ đến!” Trên vai của Hà Tín Lai đang quấn một tấm vải đen, đã hét lên với Vu Thần Đại Tề ở bên cạnh.
“Ừm!” Thái Sơn Thạch với giọng nói thấp giọng và gật đầu, những tín đồ Phật Giáo ở xung quanh đã chịu tổn thất nặng nề và đã không hề do dự mà lấy ra một viên đá tròn nhét vào miệng và nuốt xuống, đôi mắt đỏ lên, và không hề sợ hại mà xông lên phía trước mở đường cho hai người họ.
“Muốn chạy! Lý Tuế đuổi theo!”
Lý Hỏa Vượng đã lấy ra hai tờ giấy vàng, và nhanh chóng dùng máu trên người viết lên hai lá bùa, và đã dùng lực dán lên chân của mình, cơ thể còn lại đã bị ảnh hưởng và đã đuổi theo hai người vừa mới rời khỏi.
Những người khác cũng bị bao vây, nhưng chỉ có con đường ngăn lại Lý Hỏa Vượng lại rất nhỏ.
“Hắn thật sự đã đuổi lên rồi.”
“Ta biết rồi.” Hà Tín Lai nói.
Những cây đại thụ cứ lần lượt lùi về phía sau, hai người bỏ chạy, và một người đuổi theo.
Đột nhiên ở trước mặt sáng sáng lên, phía sau rừng cây là một cánh đồng, trên ruộng chất đầy những cây lúa khô vàng, ở phía xa có khói trắng bốc lên từ thôn xóm.
“Còn chạy!” Lý Hỏa Vượng không hề do dự mà cắt một miếng thịt xuống, và ném vào hai người đang chạy không xa kia.
Miếng thịt thối nát đó nhanh chóng xoay chuyển trong không trung, giống như đã có ý thức của mình vậy, mà đã vồ lên lưng của Thái Sơn Thạch.
Khi Thái Sơn Thạch bị miếng thịt của Lý Hỏa Vượng đắp lên mặt đất, không còn nhúc nhích được nữa, Lý Hỏa Vượng đã vung chân nhảy lên cao đạp xuống, Tử Huệ Kiếm trong tay đã đâm mạnh vào lớp da người đang nhúc nhích trên mặt đất.
Trong lúc Tử Huệ Kiếm đâm như thế, sự tiếp xúc nhẹ nhàng vậy đã khiến cho lòng của Lý Hỏa Vượng kinh ngạc, đây không phải là cảm xúc dao cắt phải trong thịt.
Phút tiếp theo, một đôi tay chai sạn từ trong đất vươn ra, nắm lấy chân của Lý Hỏa Vượng kéo xuống đất.
“Thằng này có thể ở độn thổ nữa sao?!” Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ, thì từ cổ trở xuống của hắn đã bị chôn trong dưới đất.
Và chưa hết, phía sau lưng đang truyền tới một nỗi đau đớn, hình như ở dưới đất có cái gì đó đang không ngừng chui vào trong cơ thể của hắn, Lý Tuế đang dùng xúc tu không ngừng mà cản lại.
Lý Hỏa Vượng đang cắn răng, độc nhãn đang cố gắng nhắm lại. “Ta đang ở trong nước! Ta đang ở trong nước! Ta cần phải nín thở!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận