Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 141: Rừng cây

Tay phải Cẩu Oa cầm một cái muỗng với cạnh cực kỳ bén ngắm nghía hồi lâu:
“Lý sư huynh, mấy cái này đều là gì vậy? Sao cảm giác không giống binh khí, ngược lại giống như dụng cụ tra tấn? Như cái này, không giết người được nhưng tiện móc mắt...”
Cẩu Oa ngừng bặt, bị lời nói của mình hù dọa.
Cẩu Oa nhớ lại chuyện đã phát sinh trên Lô Vĩ Đảo lúc trước, cái người dùng kiềm bẻ răng của mình, kẹp nát mắt của mình.
Lý Hỏa Vượng vươn tay giật lại thứ Cẩu Oa đang cầm:
“Kêu ngươi hỏi thăm chuyện, sao rồi?”
“Hóng ... hỏi thăm xong rồi, trong rừng cây có sâu dài ăn thịt người. Người ở vùng này không đi rừng cây đó, hơn nữa con sâu dài kia khá yên phận, chưa từng bò ra ngoài.” Cẩu Oa nhìn mấy món đồ trên bàn, trong mắt lộ ra tia cực kỳ hoảng sợ.
Lý Hỏa Vượng lấy ra xẻng nhỏ huơ qua lại gần móng tay của mình, sau đó cõng chúng nó:
“Đi, xuất phát."
“Đang giữa trưa, chờ tới nơi thì trời đã tối, hay là chúng ta ở một đêm rồi hãy đi?”
Đề nghị của Tôn Bảo Lộc chỉ nhận lấy cú lườm lạnh băng của Lý Hỏa Vượng:
“Ta bảo đi!”
Bánh xe ngựa bắt đầu chuyển động, chậm rãi lăn hướng rừng cây ăn thịt người.
Khi trăng treo cao, đám người Lý Hỏa Vượng chạy đi rốt cuộc tới đích đến.
Chỉ thấy một mảnh rừng trúc hết sức um tùm hiện ra ở trước mắt bọn họ, đom đóm ở bên trong lúc ẩn lúc hiện.
Con đường mòn trong rừng tựa như con rắn dài quanh co khúc khuỷu chui vào rừng tre, xem cỏ dại dưới đất thì hẳn là lâu rồi không ai bước lên đường này.
Lý Hỏa Vượng cũng không có lỗ mãng xông vào, căn cứ lời của Tĩnh Tâm sư thái thì mười tám tháng chạp là tai họa cực kỳ đa biến, ai cũng không biết nó hiện tại rốt cuộc là hình dạng gì, có uy hiếp gì với cậu.
Lý Hỏa Vượng đứng bên rìa rừng cây, lẳng lặng quan sát bên trong.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi thứ ở bên trong đều bình thường, các loài vật sống vốn tồn tại trong rừng không có bất cứ biến hóa, Lý Hỏa Vượng thậm chí có thể nhìn thấy một vài con chuột dúi đang ôm khúc tre cắn.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Lý Hỏa Vượng mới ngừng quan sát.
Ăn mì sợi, Lý Hỏa Vượng nói với người khác:
“Thoạt trông vùng ngoài không có gì lạ thường, chờ ăn xong bữa này chúng ta sẽ đi vào. Sau khi vào trong, ta không cần các người làm gì, các người chỉ cần làm một chuyện, giả dụ như, ta đang nói giả dụ thôi.”
Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng biểu cảm nghiêm túc tạm dừng một lúc."Giả như hành vi cử chỉ của ta có gì khác lạ thì nhớ trông chừng giùm, đừng để ta chạy lung tung.”
Đúng vậy, Lý Hỏa Vượng lần này khiến bọn họ cùng đi vào chỉ vì điểm này.
Tùy theo hiệu ứng Hắc Thái Tuế biến mất, Lý Hỏa Vượng cảm giác không gian bốn phía bắt đầu trở nên không chân thực, những ảo giác tùy thời có thể cắn nuốt cậu.
Vì để phòng ngừa, cần có những người này đi theo cậu vào trong.
Nghe yêu cầu lạ lùng này, cả đám liếc nhau, gật đầu.
"Đoạn thời gian kia hẳn là sẽ không quá lâu, chờ ta trở lại thì tốt rồi."
Lý Hỏa Vượng nói xong uống một hớp nước mì. Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nhỏ nhắn thò qua giật nhẹ đầu của Lý Hỏa Vượng, làm da đầu cậu đau nhói.
"Làm gì thế hả?" Lý Hỏa Vượng không vui nhìn về phía chủ nhân của bàn tay, Bạch Linh Miểu.
"Có tóc trắng phải nhổ, nương của ta nói nếu để lại thì tóc trắng trên đầu sẽ càng lúc càng nhiều ."
Lý Hỏa Vượng bắt đầu tăng nhanh tốc độ, vùi đầu dùng đũa gắp mì.
Bạch Linh Miểu hai chân khép lại ngồi cạnh Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu giơ đầu ngón tay sờ hướng thẻ tre màu đỏ ở sau lưng Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh luôn mang theo thứ này ...”
Bạch Linh Miểu chưa kịp chạm vào thì Lý Hỏa Vượng đứng bật dậy, bưng bát đổ hết nước vào bụng mình, ném bát vào nồi sắt rỗng:
“Đi, vào rừng cây.”
Cả đám ăn uống no nê đi theo Lý Hỏa Vượng bước hướng con đường nhỏ kia.
Rõ ràng vẫn là sáng sớm, nhưng vừa đi vào rừng cây thì bốn phía bỗng chốc tối xuống.
Rừng trúc rậm rạp giống như lá chắn, che kín tia nắng từ trên trời chiếu xuống.
Huỳnh Quang Thạch màu lam lục lại bị lấy ra, bốn phía sáng tỏ một ít.
Nhưng màu xanh lá này chiếu sáng rừng trúc khiến cây trúc vốn có màu xanh ngọc như nhuỗm bệnh, màu sắc trở nên cực kỳ bệnh trạng, khiến người nhìn thấy gai người.
Huỳnh quang lung lay, dường như có cái gì núp ở sâu trong rừng trúc rậm rạp nhìn chăm chú bên ngoài.
Lý Hỏa Vượng cố gắng muốn thấy rõ hơn, nhưng không thấy được gì, khi cậu định xoay người thì cảm giác như bị thứ gì đâm sau lưng lại xuất hiện.
“Đây là Tịch Nguyệt Thập Bát? Nó ở trong rừng nhìn ta? Nó hiện tại rốt cuộc biến thành cái gì?"
Không chỉ riêng Lý Hỏa Vượng, người khác cũng cảm giác được.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng giày đạp cong cỏ dài, không ai nói chuyện nữa, không khí xung quanh nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận