Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 629: Nhi tử (1)

Khi trong lòng Lý Hỏa Vượng kinh hãi thì Giam Thừa nói tiếp: "Việc này quan hệ trọng đại, lão phu sẽ tự mình nhìn chằm chằm, ngươi phải làm cho tốt, tự nhiên, nếu như có thể giết Gia Cát Uyên một mũi tên song điêu thì càng tốt, không làm được cũng không cần cưỡng cầu."
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, trên mặt Giam Thừa mặt lộ ra một chút bất mãn: “Như thế nào, lão phu nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?"
Hai tay Lý Hỏa Vượng khẽ run nắm chặt vào nhau:
“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!"
Nói đến đây, Giam Thừa không quên vẽ bánh nướng cho Lý Hỏa Vượng:
“Chỉ cần ngươi làm tốt thì một số chuyện lúc trước trong tư có thể bỏ qua chuyện cũ, chẳng những như vậy, ngươi còn có thể thăng quan tiến tước quang tông diệu tổ, các loại pháp khí thiên linh địa bảo trong kho cũng tùy ý ngươi chọn ba món.”
“Lão phu biết việc của ngươi, Tọa Vong Đạo diệt cả nhà của ngươi, về tình về lý ngươi oán hận Tọa Vong Đạo đều không sai, như vậy đi, chỉ cần ngươi làm tốt thì việc bao vây tiễu trừ Tọa Vong Đạo chẳng những có phần của ngươi, đám tù binh Tọa Vong Đạo cũng mặc ngươi xử trí."
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lại lần nữa gật đầu đồng ý, Giam Thừa thế này mới vừa lòng dùng bàn tay thiếu một ngón cầm một xấp giấy lên đặt ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Được rồi, ngươi đưa mớ này đi cửa thứ ba bên trái nhập kho, đưa xong hãy trở về.”
Lý Hỏa Vượng tiến lên, hai tay vững vàng cầm lên xấp giấy viết đầy chữ, xoay người rời khỏi nơi Giam Thừa làm việc.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên cực kém: “Làm sao bây giờ?”
Ba chữ này không ngừng quanh quẩn trong óc Lý Hỏa Vượng.
Tính toán xua sói nuốt hổ, ngư ông được lợi đã thất bại, hắn chưa bao giờ ngờ rằng, Giam Thiên Tư nghe tin toàn bộ Tọa Vong Đạo đến Thượng Kinh thì có phản ứng như vậy.
Không có Giam Thiên Tư hiệp trợ, chỉ dựa vào chính mình căn bản không đánh lại Tọa Vong Đạo, nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
"Chẳng lẽ thật sự giúp Giam Thiên Tư đi đối phó Gia Cát Uyên? Đùa gì vậy!"
Tuy rằng Gia Cát Uyên điên điên khùng khùng, hay lảm nhảm, nhưng hắn ta có một chỗ đứng bằng hữu trong tim Lý Hỏa Vượng.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng không ngừng rối rắm thì cánh cửa thứ ba bên trái xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, hắn cúi đầu nhìn xấp giấy trong ngực, định đưa vào.
Nhưng chân phải mới bước ra thì một đoạn nội dung trên giấy hấp dẫn sự chú ý của Lý Hỏa Vượng.
“Phùng Nhị Ngưu?” Lý Hỏa Vượng nhớ là thái giám Ký Tướng kia hình như kêu tên này.
Lý Hỏa Vượng lập tức đọc tiếp nội dung trên giấy:
“Ký Tướng cũ Phùng Nhị Ngưu cùng thê đã mất ... từ ngọ tác trả lại thân thể nguyên vẹn ...”
Ký Tướng chết rồi? Tên này lâu như vậy trong Giam Thiên Tư, kết quả chết nhẹ hẫng thế?
Lý Hỏa Vượng nhớ đến lão thái giám trắng trẻo mập mạp kia, trong lòng lạnh lẽo. Vòng tròn to vẽ bằng chu sa trên tờ giấy làm chói mắt hắn.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu xa xa nhìn về hướng văn phòng của Giam Thừa, thầm hiểu đối phương sẽ không sơ suất như vậy, chắc chắn biết Lý Hỏa Vượng quen Ký Tướng, tờ giấy này không phải tùy ý đặt ở mặt trên cùng, đây là đang cảnh cáo Lý Hỏa Vượng.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng từ do dự trở nên kiên định, nhấc chân bước qua cửa.
Lý Hỏa Vượng ngồi trong một góc phòng, trầm mặc nhìn những người Đại Tề này nghị luận.
Vì có thể thuận lợi thanh quân sườn, dường như bọn họ đang tranh luận có nên lôi kéo một phần thái giám trong cung hay không.
Một phương cho rằng thái giám trong cung đều như nhau, nhóm khác thì cho rằng có thể lợi dụng mối quan hệ trong cung lúc trước.
Lý Hỏa Vượng không tập trung chú ý vào những người này, đa số lưu ý Gia Cát Uyên ở một bên.
Gia Cát Uyên ung dung ngồi nhấm nháp trà, giống như người xem, cũng không có phát biểu bất cứ ý kiến.
Dù Gia Cát Uyên có thân phận cao quý trong Đại Tề, chỉ cần mở miệng liền có thể bình ổn cuộc phân tranh này.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn ta ngồi xuống, đè thấp giọng hỏi:
“Gây gổ kịch liệt như vậy, ngươi không khuyên nhủ sao? Lúc này không có một con dê đầu đàn thì không được.”
“Không sao, có Tần lão ở, bọn họ không cãi nhau được bao lâu, tiểu sinh phỏng chừng bọn họ chậm nhất ngày mai liền có thể ra tay, tiểu hoàng đế không phải mấu chốt, hoàng thái hậu buông rèm chấp chính mới tính chủ yếu nhất."
"Chỉ mong như vậy, ta ra ngoài giải tỏa chút.” Lý Hỏa Vượng đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Ra đình viện lạnh lẽo, Lý Hỏa Vượng không đứng đây lâu, hắn trực tiếp rời khỏi Lương phủ.
Lý Hỏa Vượng vừa rời khỏi phạm vi Lương phủ, cửa sổ giấy hình người hơi phai màu ở trên tường bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Tại sao còn không ra tay? Chúng ta ở ngoài vất vả đợi, thậm chí bao gồm Giam Thừa đại nhân.”
Lý Hỏa Vượng cau mày nói với cửa sổ giấy chồng lên:
“Ta còn chưa biết cuốn lịch cũ của Gia Cát Uyên đặt ở nơi nào, ngươi hối cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận