Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 210: Dưới núi

Trấn nhỏ dưới Hằng Hoa Sơn, Lý Hỏa Vượng mang theo đoàn người đi tới trước, Màn Thầu dường như lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, nó dán sát bên chân cậu.
Hành trình mệt nhọc, mọi người đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi để hồi sức.
Tuy An Từ Am ở ngay trước mắt, nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng không còn sốt ruột như lúc trước nữa.
Sau khi cảm giác áp lực tùy thời có thể bị Đan Dương Tử hoán đổi biến mất, hiện tại Lý Hỏa Vượng rốt cuộc có thể chậm rãi.
Lý Hỏa Vượng cặp mắt mệt mỏi quan sát bốn phía.
Trấn nhỏ dưới núi này vẫn giống như lúc trước, có lẽ là chốt giao thông quan trọng, tuy không phải ngày họp chợ nhưng trên đường người qua kẻ lại rất là náo nhiệt.
Muốn hỏi điều khác biệt thì đó là đám ăn mày ngồi xổm góc tường tăng nhiều thêm.
Đám ăn mày quần áo tả tơi nhìn thấy nhóm người Lý Hỏa Vượng, đặc biệt là ba chiếc xe ngựa thì vội ùa lên, giơ cao chén bể hướng Lý Hỏa Vượng, bắt đầu hát vè:
“Nhìn này, xem này, có kẻ nghèo xin cơm đây, đại gia tốt, đại gia thiện, tội nghiệp cho kẻ khố rách áo ôm này đi, cho miếng bánh cho ít canh, chúc ngài sống lâu mà an khang ...”:
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, đám ăn mày thoáng chốc chạy tan tác.
“Tam điều!”
Cạch!
Một tiếng vang trong trẻo khiến Lý Hỏa Vượng phản xạ nhìn hướng bên kia.
“Bính, Lục Vạn!”
“Ôi, cái tay gì vậy, lại là Cửu Bính.”
“Ôi, Yêu Kê! Ha ha, một màu xanh, ha ha ha, chung tiền, chung tiền!”
Trong tước quán náo nhiệt rất là ồn ào, gần như không có ghế trống, tiếng va chạm của xúc xắc và mạt chược không ngớt, mỗi người đều tập trung tìm niềm vui trong đó.
“À, thì ra là chơi mạt chược." Lý Hỏa Vượng xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Không đi mấy bước, Lý Hỏa Vượng đến khách điếm cũ đã từng ở, cậu bước qua ngưỡng cửa, nói với tiểu nhị tiến lên nghênh đón:
“Chúng ta vừa ở lại qua đêm cũng cần nghỉ chân, nói cho đầu bếp làm ít món chính, nhưng không lấy thịt heo.”
“Vâng, được rồi, mời khách quan vào trong!”
“Lý sư huynh, tuy chúng ta có tiền rủng rỉnh nhưng dù sao chỉ có tiêu ra chứ không thu vào, cố gắng tiết kiệm đi.” Hiển nhiên Bạch Linh Miểu có chút phê bình kín đáo với hành động rộng rãi của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế chủ bên bàn bát tiên, cầm nước trà do tiểu nhị rót uống một ngụm, cậu nói:
“Không sao, vì chúc mừng một bữa, không phải mỗi ngày đều ăn như vậy.”
"Ngươi còn có mặt ăn! Thứ còn thua súc sinh như ngươi có từng nghĩ tới trong lúc ngươi hưởng thụ mỹ thực, những người này đều là bị ngươi hại chết không? Sao ngươi không chết đi?!”
Đối mặt Khương Anh Tử vô cớ chửi rủa, Lý Hỏa Vượng mặt không đổi sắc, tiếp tục nói với người khác:
“Chờ ăn cơm xong, các ngươi hãy đợi ở đây, trong An Từ Am dơ dáy, ta rất nhanh liền xuống dưới."
Lúc mới bắt đầu, bên người bỗng nhiên xuất hiện hai người khiến Lý Hỏa Vượng cực kỳ khó chấp nhận.
Nhưng hàng ngày sớm chiều ở chung, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn có thể thích ứng một u linh sớm chết đi cứ la hét bên tai mình.
Việc Khương Anh Tử có thể làm chỉ có không ngừng chửi rủa, cũng không thể ảnh hưởng Lý Hỏa Vượng quá nhiều.
So sánh với Khương Anh Tử thì Đan Dương Tử luôn đứng ở phương xa u ám nhìn Lý Hỏa Vượng đăm đăm.
Trải qua một số trắc nghiệm đơn giản, Lý Hỏa Vượng phát hiện hai người này xác thực chỉ là ảo tưởng, cũng không thể chân chính ảnh hưởng chính mình.
Lý Hỏa Vượng không biết loại tình huống này có thể duy trì bao lâu, tương lai có xuất hiện thêm người nào nữa hay không, nhưng so với bị Đan Dương Tử hoán đổi thì tình huống hiện giờ thoạt trông không quá khó chấp nhận.
“He he, thức ăn đến rồi đây! Thanh Long Xuất Hải! Nhị Long Thí Châu! Tam Dương Khai Thái! Phúc Lộc Đông Hải! Mời các vị khách quan dùng từ từ, đợi thêm chút nữa còn có món ngon khác đưa lên!”
Lữ Tú Tài liên tục nuốt nước miếng, đang định động đũa thì bị Lữ Trạng Nguyên giơ tẩu thuốc gõ, ông nịnh nọt cười với Lý Hỏa Vượng:
“Mời tiểu đạo gia động đũa trước, dọc đường đi vất vả, mâm thức ăn này xem như chúng ta mời ngài.”
Lý Hỏa Vượng có chút sửng sốt nhìn Lữ Trạng Nguyên, lười lãng phí thời gian vào việc nhỏ này, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Không biết tại sao, Lý Hỏa Vượng cứ cảm giác Lữ Gia Ban càng gò bó hơn khi ở trước mặt mình.
Quanh năm đi ngoài đường, khẩu vị của mọi người không nhỏ, cộng thêm hai vua ăn Bạch Linh Miểu và Cao Trí Kiên, nguyên mâm thức ăn đầy bàn cộng hai thùng cơm rất nhanh bị ăn sạch.
Màn Thầu cũng không bị bỏ đói, khúc xương nào con người ăn không được đều cho nó.
Ăn uống no đủ xong, Lý Hỏa Vượng bưng một tách trà lên uống một hớp, rồi đứng lên, cầm lấy mấy món đồ của mình đi ra khách điếm.
"Ta đi, trước khi trời tối hẳn là có thể xuống dưới."
Màn Thầu ngồi dưới gầm bàn gặm xương liền ngậm khúc xương đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận