Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1242: Tư Mệnh

Lý Hoả Vượng cười lạnh một tiếng: "Hừ! Anh không phải là Tư Mệnh, đương nhiên anh không nhìn thấy rồi."
"Giường số 13! Qua đây! Bác sĩ Dịch tìm!"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lý Hoả Vượng đứng dậy, đi về phía phòng sa bàn. Dịch Đông Lai đã đứng đợi ở đó từ lâu rồi.
"Lý Hoả Vượng, về sự hiểu biết đối với tâm tượng của cậu mấy ngày nay của tôi, vấn đề của cậu phải nói là hơi lớn." Dịch Đông Lai đẩy kính nói: "Gần đây cậu thực sự không cảm nhận được mấy thứ như ảo giác các kiểu sao?"
"Không có." Lý Hoả Vượng ngồi lại trước sa bàn.
"Tốt nhất là cậu nghĩ lại một chút, hôm nay đã uống thuốc chưa? Có lẽ đã xuất hiện rồi, nhưng chỉ là cậu không biết thôi?"
Lý Hoả Vượng nhìn sa bàn trống không, muốn tìm thứ gì đó: "Tiểu nhân đó đâu?"
"Không, hôm nay chúng ta đổi khác một chút, tiểu nhân đó không đại diện cho cậu." Dịch Đông Lai dùng cái bút trong tay chỉ về hướng mô hình trên bức tường đó: "Hôm nay cái mô hình nào đại diện cho cậu, tự cậu quyết định, cậu chọn mô hình nào thì mô hình đó chính là cậu."
Lý Hoả Vượng liếc cửa một cái, bước về phía tủ mô hình, bắt đầu lựa chọn.
Đầu tiên là một con quái vật giương nanh múa vuốt được cậu nhặt lên, sau đó lại là một mô hình người, một sợi dây thùng xuyên qua từ bên cạnh, khiến bọn chúng lưng đối lưng bị buộc vào nhau.
Đột nhiên anh nhớ đến điều gì đó, vươn tay lấy hai cục nam châm hút lấy nhau trong chiếc ngăn kéo bên cạnh, cùng buộc chúng vào với nhau.
Dây thừng kéo cao, kéo theo Quý Tai bay lên. Có điều vẫn may có Tư Mệnh khác kéo lại, nó mới không bay ra ngoài.
"Cút đi cho ta!" Quý Tai thay đổi thật giả của kẻ địch trước mắt, nhưng bất luận hắn sửa đổi phương thành giả bao nhiêu lần, cơ thể của đối phương đều sẽ lan ra từ một góc độ nào đó, thiên đạo của đối phương là thiện biến!
Không cần tiếp xúc, chỉ cần biết đến sự tồn tại của nó, thì tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành nó.
Kiểu thiên đạo này quả thực quá kỳ lạ, tuyệt đối không phải thiên đạo nguyên sinh trong Bạch Ngọc Kinh mà là từ bên ngoài tới, mà thứ tồn tại giống như nó còn có mười sáu cái.
"Cậu cần nhãn lai tri ngũ tịnh, thiên địa đồng sinh, chỉ tước vỏ của bọn họ thôi thì vô ích, cậu cần phải nhìn được trái tim của bọn họ." Vài giọng nói lọt vào trong tai Lý Hoả Vượng theo dây thừng.
"Mắt? Bây giờ ta đã mù rồi! Ta mẹ nó lấy đâu ra mắt nữa!" Lý Hoả Vượng tu giả những thứ thiện biến ra trên cơ thể, ngẩng đầu hét lớn: "Ai cho ta mắt! Ta cần phải nhìn thấy bọn họ!"
"Mắt! Thiên đạo chân giả vẫn chưa đủ! Ta còn cần mắt!" Lý Hoả Vượng dốc hết sức lực toàn thân để hét lớn.
"Bản thân cậu có mắt! Mắt ở chỗ cậu. Tìm cho kỹ đi!"
"Ta không có!" Lý Hoả Vượng vừa né tránh vừa nhanh chóng lục tìm gương, nhưng bất luận trong gương Lý Hoả Vượng biến hoá khôn lường thế nào thì đều không có đôi mắt mà bản thân muốn.
"Cậu có! Tìm cho kỹ đi, đừng chỉ tập trung vào một mặt."
Cơ thể Lý Hoả Vượng nhanh chóng tu giả, né tránh đòn tấn công của kẻ địch, cơ thể đột nhiên nâng lên: "Cho ta mắt!"
Sau đó cơ thể hắn đột nhiên run rẩy, khoé miệng khẽ để lộ một tia ý cười, hắn nhìn thấy rồi, mắt tới rồi.
"Ta muốn đi nhà vệ sinh." Lý Hoả Vượng đặt mô hình trong tay xuống.
Dịch Đông Lai gật gật đầu: "Được. Cậu đi đi."
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến, Dịch Đông Lai nhanh chóng bắt máy. Sau khi nghe được lý do tới, trên mặt anh liền để lộ biểu cảm phẫn nộ.
"Anh nói cái gì? Chuyển viện vào lúc này? Anh có biết tình trạng hiện tại của tên nhóc này bất ổn như thế nào không?"
"Đừng nói với tôi mấy lời này, trị liệu của cậu ta vừa mới bắt đầu, tuyệt đối không thể chuyển viện."
"Anh cho ai tới thuyết phục cũng không được! Đừng quên giám khu Bạch Tháp không phải tư lập!"
Cúp điện thoại xong, Dịch Đông Lai ngồi lại trước sa bàn, nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy trên mặt đất có một giọt máu.
Anh nhíu mày, bước đến bên cạnh tủ mô hình, anh nhìn mô hình mà Lý Hoả Vượng lắp ráp lộn xộn trước mắt, trên cái bàn cũng có vài giọt máu.
"Có chuyện gì thế? Tay Lý Hoả Vượng bị mô hình cứa vào sao?" Anh vươn tay dùng bút chỉnh lại mô hình kỳ lạ đó.
Tuy nhiên giây tiếp theo, đằng sau mô hình đó, một nhãn cầu máu me dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt Dịch Đông Lai, nhìn chằm chằm anh!
Nhãn cầu đó vừa bị móc xuống! Nó là mắt trái của Lý Hoả Vượng! Lúc này mắt trái của Lý Hoả Vượng đang bị buộc chặt trên mô hình bằng sợi dây thừng!
Chỉ mới lúc nãy, vậy mà hắn đã móc được mắt của mình xuống!
Nhìn nhãn cầu bị buộc trên mô hình, Dịch Đông Lai lập tức cảm thấy da đầu tê dại, lập tức xoay người xông ra ngoài: "Hộ công! Hộ công!"
Ngay khi anh vừa đi, nhãn cầu trên mô hình đó chậm rãi lăn xuống theo mô hình, đầu tiên là lăn từ trên mô hình xuống bên cạnh bàn, sau đó trượt xuống đất từ bên chân bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận