Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 943: Pháp Giáo (1)

"Ngươi có ý gì?"
"Ha ha, không có ý gì, nếu mà ngươi nhát gan cũng được thôi, trả kiếm lại cho ta, ta có thể khiến ngươi tránh ở phía sau nhìn từ xa." Phật Ngọc Lô nhếch mép.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng giật dây cương, con ngựa nháy mắt gần sát ngựa của Phật Ngọc Lô:
“Phật Ngọc Lô, ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng đừng quên, ta hiện giờ chính là quý nhân đeo bám hoàng quyền, nếu ngươi dám đâm sau lưng ta trong việc lớn như vậy thì hãy ngẫm lại hậu quả.”
Lý Hỏa Vượng nói câu này khiến Phật Ngọc Lô cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi, hắn không cảm thấy hổ thẹn ngược lại tự hào vì chuyện này.
Cảm giác không khí hơi không ổn, phương trượng Chính Đức Tự cưỡi ngựa đến gần ngắt ngang đối thoại giữa hai người.
"Các vị thí chủ, xin hãy đặt nặng đại cục lên hàng đầu, nếu gặp Thái Sơn Thạch thì bần tăng cam nguyện lên đầu tiên.”
Nghe phương trượng Chính Đức Tự khuyên can, Phật Ngọc Lô kéo dây cương rời xa Lý Hỏa Vượng:
“Xin hỏi pháp danh của đại sư? Cùng là đệ tử Phật Môn mà cứ kêu phương trượng thì hơi xa lạ.”
"Bần tăng pháp danh Thiền Độ.”
“Chào Thiền Độ pháp sư, tại hạ pháp danh Ngọc Sắc.”
Hai chân Lý Hỏa Vượng kẹp nhẹ giục ngựa đến gần Liễu Tông Nguyên đeo mặt nạ, hỏi:
“Nhân phẩm của Ký Tướng mới này như thế nào?”
“Chào Nhĩ huynh đệ, ngươi cứ yên tâm đi, nàng biết chừng mực, sẽ không làm khó dễ ngươi trong việc lớn như vậy.”
Nghe Liễu Tông Nguyên bảo đảm thì Lý Hỏa Vượng tạm buông lỏng cảnh giác, an tâm chạy đi.
Năm mươi dặm nghe như rất xa, nhưng cưỡi ngựa chạy chỉ một lúc, đám người Lý Hỏa Vượng đã đến cổng huyện thành.
Lý Hỏa Vượng kéo dây cương, ngựa dưới thân hắn nhấc lên cao, ngừng lại trước một đống nồi niêu sắt.
Một xúc tu màu đen của Lý Tuế mang theo tàn ảnh bay ra ngoài, hất bay mấy tứ chặn trước đầu ngựa.
Nồi sắt, nước sôi, cục đá bay trên không trung.
Khi thấy mớ đá cuội bốc khói nóng, Lý Hỏa Vượng lập tức nắm lấy chuôi kiếm.
Trừ Pháp Giáo của Đại Tề ra, không có ai ngốc đến mức nấu canh đá để uống.
“Cẩn thận, e rằng chỗ này có bẫy, để ta dò đường trước!”
Phật Ngọc Lô nhìn huyện thành u ám nặng nề trước mắt, nàng bỗng rùng mình, mấy Phật vàng nhỏ cỡ ngón tay nhảy lưng tưng xuyên qua rừng nồi niêu nhảy vào huyện thành.
Một nén hương rất nhanh trôi qua, khi Lý Hỏa Vượng định tự ra tay thì Phật Ngọc Lô lấy một xâu chuỗi ngọc Phật đỏ quấn vào hai cổ tay, bấm quyết Phật, bắt đầu tụng kinh Phật kỳ lạ mà Lý Hỏa Vượng hoàn toàn nghe không hiểu.
"Bì bà thi thái tử kiến bỉ mệnh chung nhân, đại trí tối thượng nhân, kỳ sổ hữu bát vạn, tùy thuận bì bà thi xuất gia tu phạn hành, bì bà thi thế tôn, thuyết pháp lộc dã viên, khiếm noa đế tô lỗ, câu lai chí phật sở....."

Bên ngoài huyện thành không bóng người, Phật Ngọc Lô bắt đầu tụng kinh Phật.
Tùy theo Phật Ngọc Lô không ngừng ngâm xướng, trong thị trấn vốn tĩnh lặng dần có hồi âm.
Phương trượng Chính Đức Tự ở bên cạnh lấy mõ ra, cùng hai hòa thượng khác vừa gõ mõ vừa tụng, trong tiếng niệm kinh Phật dần xen lẫn một ít thứ khác.
Tùy theo kinh Phật không ngừng, Lý Hỏa Vượng cảm giác mỗi miếng thịt trên người đều nảy lên, giống như tùy thời bay ra khỏi người vậy.
Quần áo Phật Ngọc Lô mấp máy, các loại Phật Đà tí hon khác nhau rơi ra, hai chân ngồi xếp bằng cùng niệm kinh.
Khi tiếng tụng kinh Phật vang đến mức lớn nhất thì mặt đất bỗng nhiên vỡ ra, một bóng người cao lớn đội mũ có chữ Vu nhảy ra, hai tay giơ cao hai con dao găm bằng đá vỏ chai tấn công Phật Ngọc Lô đang tụng kinh.
Hồng Đại đã chuẩn bị từ trước lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, chặn trước mặt người kia.
Nào ngờ khi đao gỉ trong tay Hồng Đại chém vào ngực đối phương thì hai cánh tay cầm vũ khí của người kia bay ra khỏi thân thể, một trái một phải công kích Phật Ngọc Lô ở trên ngựa.
Thì ra đây không phải người sống, hai người lùn ngụy trang thành cánh tay mới là người thật.
Một người lùn đinh ninh sắp hoàn thành mục tiêu bỗng thấy một đạo sĩ mặc áo đỏ chặn đường mình.
Khi người lùn tập trung tất cả chú ý vào bảo kiếm đồng tiền của đạo nhân đó, kết quả đạo sĩ kia bỗng nhiên há mồm, các loại xúc tu màu đen mang theo giác hút móc câu bắn ra từ miệng bay vào mặt người lùn.
Giây sau, người lùn cảm giác thân thể đau nhói rồi mất tri giác.
Giải quyết xong rắc rối nhỏ này, Lý Hỏa Vượng với xúc tu dính máu dài treo lủng lẳng trên cằm quay đầu nhìn một bên khác.
Người lùn còn lại đã bị Bành Long Đằng chộp trong tay, giống như bóp bê bị không ngừng siết chặt vò nhỏ.
Khi người lùn bị vò thành cục thịt thì Bành Long Đằng giơ cao lên qua đầu, bóp mạnh, máu đỏ thắm bắn ra tưới xuống mặt cắt cần cổ không có đầu.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng sự tình giải quyết, nhưng mà nó mới vừa bắt đầu, một con dao thẳng màu đen vừa dài vừa mảnh xuyên qua trọng giáp trên người Bành Long Đằng.
Các loại bách tính đầu bịt khăn trắng nhanh chóng chui ra từ huyện thành, lao về phía đám người Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận