Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1556: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (2)

Sau khi biết được sự thật, người đàn ông đầu hói quỳ dưới đất dập đầu lập tức cắn chặt răng, nhớ lại những gì đã trải qua trong thời gian này, hắn ta nhất thời thẹn quá thành giận.
Hắn ta đứng bật dậy, túm tóc vợ mình kéo cô ta từ trên giường xuống đất, tát vào mặt đối phương, làm cô ta nổ đom đóm mắt, chảy máu mũi.
“Tổ cha nó, dám lừa lão tử!”
Ngô Thủy Phượng thừa dịp con trai đánh vợ thì lấy ra một cây kim, nghiến răng đâm kim vào cánh tay của Triệu Nga:
"Còn dám nói ta sống không quá năm mươi!"
Tiếng thét chói tai của Triệu Nga chuyển sang thê thảm mà thê lương đến tận tối.
Buổi tối lúc ngủ, bọn họ không cho Triệu Nga sống yên, tạt nước lạnh vào thân thể đầy vết thương của cô ta, khóa trong chuồng heo, bắt cô ta phải sám hối kiểm điểm lỗi lầm.
Buổi tối có mưa, trong chuồng heo dơ bẩn, Triệu Nga lạnh lẽo run cầm cập, cô ta cố gắng dựa sát vào con heo để ấm áp hơn.
Một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng bóng người đứng ngoài chuồng heo, trong cơn mưa tầm tã, bóng người màu đỏ kia đứng yên như tượng đá.
Triệu Nga bị xích trói tay đứng lên, cố gắng hết sức căng thẳng thân thể, trừng con mắt đỏ rực rít gào với bóng người kia, giống như dã thú phát ra tiếng rống:
"A a a!"
Nhưng tiếng hét chất chứa toàn bộ sức lực của cô ta bị tiếng sấm ầm ầm át mất, không có dẫn tới bất cứ động tĩnh.
Triệu Nga tan vỡ tuyệt vọng khóc thành tiếng, nhưng mà cô ta đã không có nước mắt, cũng khàn giọng.
Lý Hỏa Vượng đi vào chuồng heo, giơ đao chém xuống, giết một con heo đen.
Lý Hỏa Vượng lột xuống da heo máu thịt nhầy nhụa nhưng lại nóng hổi khoác lên người Triệu Nga, để thân thể đông cứng khôi phục một ít tri giác.
Lý Hỏa Vượng cầm tim heo, lòng bàn tay cháy lửa chớp mắt nướng tim heo tỏa mùi thơm.
Lý Hỏa Vượng đưa tim heo bị nướng chín đến trước mặt Triệu Nga, cô ta nhận lấy, nhai ngấu nghiến, mấy lần đều bởi vì ăn quá nhanh mà mắc nghẹn nhưng cô ta không dừng lại.
Triệu Nga dùng hết sức lực nuốt hết thịt heo xuống, quát vào mặt Lý Hỏa Vượng:
"Tại sao! Ngươi tại sao phải giúp bọn họ!"
"Ngươi chỉ biết ta lừa bọn họ, nhưng ngươi có biết ta sống trong cái nhà này thảm cỡ nào không?!”
“Ngô Thủy Phượng là từ nàng dâu lên làm mẹ chồng, nghĩ đủ mọi cách hành hạ ta, không cho ta ăn, bắt ta làm việc mỗi ngày, cho heo ăn, giặt đồ, nấu cơm, hở sai một chút là lấy kim đâm ta! Ta sống trong cái nhà này không bằng một gia súc! Ta chỉ là người ngoài trong nhà này!”
“Vậy nhà mẹ đẻ của ngươi đâu?”
“Nữ nhi gả đi như nước đổ ra ngoài, bọn họ chỉ lo cho nhi tử, sớm quên mất ta rồi!”
Lý Hỏa Vượng gật đầu: “Cho nên ngươi giả vờ trúng tà, để trả thù bọn họ sao?"
"Ta không có giả vờ! Ít nhất mấy lần đầu ta không giả bộ!” Triệu Nga ôm nửa tim heo uất ức lại hét to.
“Hả?” Lý Hỏa Vượng nhất thời ngẩn ra, điểm này hắn thật sự không ngờ tới, cư nhiên thật sự không phải giả vờ, thú vị đây.
"Ta cũng không biết, ta bực tức, trong lòng rất bức bối, cực kỳ bức bối, ta không biết tại sao nữa. Nhưng sau khi làm như vậy thì trong lòng ta thoải mái nhiều, ta cũng không biết có chuyện gì!"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu.
“À, ra là vậy, kiểu như ngươi là bệnh điên đúng chuẩn, áp lực tinh thần đọng lại thông qua cách vô thức trút ra.”
“Ngươi nói vậy khiến ta nhớ tình huống này có án lệ khá nhiều trong thôn xa xôi. Ta hiểu được, bởi vì nếu ngươi không giải phóng áp lực thì chỉ có hai loại lựa chọn, thông qua treo cổ, uống thuốc độc hủy diệt mình để tránh né áp lực, hoặc là ở trong lòng chịu đựng cho đến khi điên.”
“Điên ... Ha ha ha, biến thành kẻ điên ... ".
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, hắn cười phá lên.
Lý Hỏa Vượng cười một lúc thì khen ngợi vỗ tay:
"Nhưng phải công nhận, dù cho vô ý thức thì ngươi lừa dối giỏi hơn họ.”
Triệu Nga há to miệng gào khóc thảm thiết:
“Trần gia không xem ta như con người, nhà mẹ đẻ cũng không cần ta, bên nào đều vứt bỏ ta, đều vứt bỏ ta!”
Nhìn người phụ nữ hoàn toàn tuyệt vọng ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng quỳ một gối, nghiêm túc nhìn khuôn mặt bị tát sưng của cô ta.
"Có phải là cảm thấy đời người rất khổ? Không chút hy vọng? Muốn vui vẻ không? Muốn thoát khỏi loại thống khổ này không?”
Triệu Nga dần ngừng tiếng gào khóc, nhìn đạo sĩ áo đỏ ở trước mắt:
“Làm cách nào để thoát khỏi?”
“Thì lừa dối người khác.”
Lý Hỏa Vượng vỗ vai đối phương, trên khuôn mặt lạnh lùng lại treo nụ cười:
“Ngươi giả bị trúng tà rất giỏi, nhưng còn chưa đủ, ngươi cần lừa dối nhiều hơn một chút!"
Lý Hỏa Vượng giơ một ngón tay phải lên, vừa nói vừa chọt vào ngực cô ta.
“Suy nghĩ kỹ lúc ngươi trúng tà bắt bọn họ lạy mình, tự tát mình, có phải trong lòng sướng lắm không? Hả? Có phải rất hưởng thụ cảm giác đó? Muốn thoát khỏi chuỗi ngày khổ sở như vậy không? Muốn cuộc đời sau này của mình chỉ có chuyện vui không có nỗi buồn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận