Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1550: Quá khứ (1)

Khi nhìn Tư Mệnh bị ô nhiễm khác, Lý Hỏa Vượng chợt nảy ra một ý tưởng, nếu không thể tự mình giải quyết thì có thể sử dụng sức mạnh của Tư Mệnh khác.
Lý Hỏa Vượng mang theo sát khí đến trước mặt Thiên Đạo thối rữa, đang định vươn tay ra thì bỗng dừng lại.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng lại nhìn thấy trên xác chết thối rữa đó, thi cương và giòi bọ hình thành khuôn mặt của Tĩnh Tâm sư thái, bà ta mỉm cười gật đầu với hắn.
"Sư thái ... Đa tạ ... " Lý Hỏa Vượng chảy nước mắt vươn tay qua nhét hết Thiên Đạo thối rữa vào miệng, hắn cố gắng hết sức không nhai, tránh cho tổn thương bà ta.
Hoảng sợ và tuyệt vọng dính vào Thiên Đạo thối rữa bị sát khí của Tương Tương Thủ nhanh chóng xua tan, khi Thiên Đạo thối rữa trở về bình thường thì Lý Hỏa Vượng mới hút Thiên Đạo vào trong người, vết thương của hắn bắt đầu xuất hiện thối rữa.
Mà ngay lúc này.
Vang một tiếng phập, Ba Hủy và Cổ Thần giống như hai lưỡi dao nhọn một trước một sau đâm xuyên qua ngực của Lý Hỏa Vượng, đau đớn cực kỳ mãnh liệt tràn ngập toàn thân hắn.
Tư Mệnh điều khiển đau đớn đưa Thiên Đạo thống khổ cho hắn bằng phương thức kỳ lạ.
“Ba Nam Húc! Mợ nó! Đau chết mất!”
Lý Hỏa Vượng thở gấp dịu lại, vừa xoay người thì thấy Triệu Sương Điểm đang đứng trước mặt mình, đưa khẩu súng bắn tỉa trong tay cho hắn.
“Tôi đồng ý nhận mô hình của cậu, cậu thực sự rất đặc biệt." Vẻ mặt cô ta lại trở nên bình tĩnh như trước.
Lý Hỏa Vượng gật đầu, há miệng ăn khẩu súng, sau đó lại mở miệng ăn luôn long mạch.
Nhưng mãi đến bây giờ, Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu không hiểu nổi Triệu Sương Điểm rốt cuộc nắm giữ Thiên Đạo gì, hắn chỉ là cảm giác được thân thể to khỏe hơn nhiều.
Tùy theo không ngừng cắn nuốt, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh bắt đầu lung lay sắp đổ, Lý Hỏa Vượng nhất định phải tăng tốc, hắn vươn tay lấy xuống Đan Hi nhét vào trong miệng, nuốt xuống.
Các Thiên Đạo tụ tập trong người Lý Hỏa Vượng, thân thể của hắn cũng bắt đầu phình to hơn, thậm chí toàn bộ Bạch Ngọc Kinh đều giống như không chứa nổi hơn, xúc tu máu thịt lây dính hoảng sợ thì bị đọng lại liên tục.
Tam Thanh cố gắng ngăn cản hắn, nhưng mặc cho anh ta truyền bao nhiêu bí mật của hoảng sợ thì đều bị sát khí dễ dàng đánh tan.
Cuối cùng, tất cả Thiên Đạo khác đều bị nuốt chửng, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Vô Sinh Lão Mẫu ở trước mặt, hắn dừng lại, nhưng Vô Sinh Lão Mẫu lại cười lên.
"Hỏa Vượng, cố lên, em tin anh nhất định làm được. Chúng ta nhất định có thể cùng nhau lên đại học, chúng ta nhất định có thể mang Tuế Tuế về.”
Trái tim Lý Hỏa Vượng bắt đầu đau đớn, bị Thiên Đạo đau đớn ảnh hưởng không ngừng phóng lớn nỗi đau này. Đau đến mức thân thể của hắn bị xé toạc ra.
Hắn không muốn ra tay, nhưng Lý Hỏa Vượng biết mình phải làm gì đó ngay bây giờ, bởi vì nếu không nuốt chửng Thiên Đạo tử vong thì Phúc Sinh Thiên sẽ lây nhiễm cô, tuyệt đối không thể khiến Phúc Sinh Thiên nắm giữ Thiên Đạo tử vong!
“Em yên tâm, ta sẽ làm được, ta tuyệt đối sẽ làm được!" Lý Hỏa Vượng vươn tay ra bắt lấy Vô Sinh Lão Mẫu nhét vào miệng mình.
Theo Lý Hỏa Vượng nhai, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh bắt đầu tan vỡ, mọi thứ trong hỗn độn dần xé rách, bên ngoài vết rách là bóng tối không giới hạn.
Lý Hỏa Vượng không ngừng nhai, ngay sau đó hắn nâng lên Tích Cốt Kiếm, phun mạnh vào kiếm, tử vong nháy mắt che kín nguyên khúc xương sống.
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nhìn về hướng Tam Thanh rậm rạp, đang không ngừng phát tán hoảng sợ.
“Thanh Vượng Lai!” Lý Hỏa Vượng giơ đao chém qua, tử vong mang đi mọi thứ của anh ta, tử vong đánh tan ngọn nguồn của hoảng sợ và tuyệt vọng.
Lý Hỏa Vượng xé mở hoảng sợ và tuyệt vọng bám trên đó, tìm ra Thiên Đạo sinh trưởng, cứng rắn xé xuống nhét vào miệng mình, sau đó là Thiên Đạo máu thịt, cuối cùng là Thiên Đạo bí mật.
Sau khi cắn nuốt xong hết, Lý Hỏa Vượng từ trong đó tìm ra một khúc xương khắc chữ Vượng, hắn chạm nhẹ, chữ Vượng trở lại bên trên tên của hắn.
Sau khi chữ Vượng trở về, óc của Lý Hỏa Vượng rung động mạnh, mãi đến giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu ra Thanh Vượng Lai rốt cuộc lấy đi cái gì của mình.
Đó là một mặt tỉnh táo của Thiên Đạo Mê Võng, thì ra tất cả Thiên Đạo luôn có hai mặt.
Mặt kia của Mê Võng là tỉnh táo, chẳng qua trước khi Lý Hỏa Vượng trở thành Tư Mệnh Mê Võng thì bị Tam Thanh lấy đi tỉnh táo, nên hắn mãi không nhận ra.
Sau khi cắn nuốt tất cả Thiên Đạo, giờ phút này Lý Hỏa Vượng rốt cuộc thanh tỉnh lại, hắn hoàn toàn tỉnh táo, phương thức tư duy nháy mắt trở nên hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Dường như cảm giác được cái gì, Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn hướng đỉnh đầu, nhìn Bạch Ngọc Kinh lung lay sắp sụp đổ.
Lý Hỏa Vượng giơ tay xé rách Bạch Ngọc Kinh, chui ra ngoài giống như gà con mổ vỏ trứng.
Khi Lý Hỏa Vượng nhào nặn Bạch Ngọc Kinh bị xé rách thành một cục bỏ vào trong miệng, hắn liền nhìn thấy Phúc Sinh Thiên, hắn xem rõ đối phương, thấy rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận