Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 245: Tử vong

Khương Anh Tử biến mất, cứ như vậy không chút dấu hiệu biến mất ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ nhớ lại lời nàng nói trước khi biến mất:
“Các trưởng lão của Áo Cảnh Giáo đều là Tọa Vong Đạo? Đan Dương Tử còn sống? Hắn không phải ảo giác?"
Lẽ ra Lý Hỏa Vượng nên phớt lờ lời của ảo giác nói, nhưng khi cẩn thận cân nhắc khả năng này, Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện hết thảy đều trở nên hợp lý.
Tọa Vong Đạo cũng không phải bỗng nhiên đi tới bên cạnh mình, bọn họ đã sớm đến, sớm đến Áo Cảnh Giáo.
"Điều này không thể nào! Ngươi không thể phát hiện!"
Tiếng quát mang theo tức giận mãnh liệt khiến Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn Nhị Bính nằm dưới đất.
Lúc nãy dù chịu các loại hình phạt nhưng Nhị Bính luôn cười đắc ý, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, trông như tức điên.
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng chợt hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của sư thái, muốn đối phó Tọa Vong Đạo thì phải đi ngược với họ là có ý gì.
Đám người điên này vì sung sướng cho bản thân mà không sợ đau, không sợ chết, một số quan niệm trong lòng họ đối với người bình thường là vặn vẹo, với Tọa Vong Đạo thì có những thứ quan trọng còn hơn mạng sống, đó là lừa đảo.
Khi biết bọn họ để ý cái gì, Lý Hỏa Vượng đã biết cách trả thù đối phương.
"Muốn biết ta làm sao chọc thủng thuật lừa đảo của các ngươi không?” Lý Hỏa Vượng hỏi, nâng lên trường kiếm đâm xuống ngực của Nhị Bính.
"Khụ! Khụ!" Máu chậm rãi chảy ra từ miệng Nhị Bính, da mặt không còn sót lại bao nhiêu giật nhẹ: "Rốt cuộc là ... ".
Lý Hỏa Vượng cúi xuống thân thể đầy rẫy vết thương, thì thầm vào lỗ tai thịt nát của ả:
"Ha ha ... Ngươi đoán đi."
Trong lúc nói chuyện, bàn tay cầm chuôi kiếm của Lý Hỏa Vượng chậm rãi vặn sang phải, thân thể của Nhị Bính căng cứng như cá chết, nét mặt cực kỳ không cam lòng.
Phập!
Lý Hỏa Vượng rút kiếm lên, chém mạnh xuống đầu của Nhị Bính, chém thành hai nửa.
Dường như còn chưa hết giận, trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo cực độ hận ý lại chém mạnh một nhát. Máu và thịt bắn lên trời, không lâu sau, xác chết của Nhị Bính đã bị băm nát.
Người khác chỉ có thể nhìn từ xa, nhìn Lý Hỏa Vượng dần dần điên cuồng mà khiếp đảm không dám phát ra bất cứ âm thanh.
Bạch Linh Miểu mím môi định lao qua nhưng bị Xuân Tiểu Mãn ngăn cản:
“Bây giờ đừng qua đó! Lỡ như sư huynh ...”
"Ta không sợ!" Bạch Linh Miểu dùng sức đẩy ra Xuân Tiểu Mãn, lao về phía Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh! Lý sư huynh! Huynh hãy tỉnh táo lại!”
Bạch Linh Miểu rơi lệ, hai tay ôm chặt cánh tay của Lý Hỏa Vượng không cho cậu chém tiếp.
Nhìn khuôn mặt kia, Lý Hỏa Vượng dần tỉnh táo lại, chậm rãi thu về thanh kiếm dính máu, cắm vào vỏ kiếm.
Lý Hỏa Vượng trì độn ngước cổ, nhìn qua Đan Dương Tử khủng bố đứng một bên.
Đan Dương Tử đang lơ lửng trên trời, ba khuôn mặt vui, giận, buồn nhìn Lý Hỏa Vượng, bị cậu nhìn thẳng, hắn cười âm u, chậm rãi đi vào bùn đất.
"Lý sư huynh, đừng như vậy, người này đã chết, chúng ta đều an toàn, hết thảy đều kết thúc."
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, gật đầu, chuyện Đan Dương Tử trở về đã là ván đóng đinh.
“Đúng vậy, đều kết thúc."
Lý Hỏa Vượng tán đồng gật đầu.
Cậu nhìn thịt nát dưới đất, sau đó xoay người lại nói với người khác:
"Ai mang theo dao đánh lửa? Đốt trụi thứ này đi.”
Dù cho có một chút tính khả thi, Lý Hỏa Vượng vẫn không dám cược, cậu phải nghiền xương Nhị Bính thành tro.
Người khác làm theo, dùng xe ngựa bị hư làm nhiên liệu, còn có xác chết khác bị đốt chung với Nhị Bính, sáng sớm trên sa mạc có một đống lửa lớn bốc khói đen ngùn ngụt.
Lý Hỏa Vượng không rời đi, cậu nhất định phải tận mắt thấy Nhị Bính bị đốt thành tro, trong thế giới kỳ lạ này sự tình gì đều có thể phát sinh, cậu không dám đặt cược.
Lữ Trạng Nguyên cõng hành lý đứng ở một bên do dự thật lâu, cuối cùng nhìn bóng lưng đẫm máu kiên nghị trước mặt mình, nói:
“Khụ, tiểu đạo gia này, con dâu của ta tối hôm qua bị sợ hãi, nàng hiện tại có bầu thân thể yếu ớt, chúng ta tạm thời không muốn chạy đi, muốn đi trấn trên mời lang trung khám, ngài thấy sao ...”
Đêm hôm qua không chỉ có con dâu bị sợ, nguyên Lữ Gia Ban đều sợ hãi. Lúc trước Lữ Trạng Nguyên còn mừng thầm chính mình không cần tiêu tiền cũng ăn bớt tiểu đạo gia.
Nhưng mọi thứ phát sinh vào đêm qua chứng minh trò thông minh vặt của Lữ Trạng Nguyên đã sai hoàn toàn. Lữ Gia Ban đi một mình, gặp phiền phức cùng lắm là bị cướp, con dâu chịu nhục chút, nhưng nếu đi theo tiểu đạo gia tiếp e rằng sẽ mất mạng!
Tiểu đạo gia này giấu quá sâu, ông suýt bị lừa, thì ra kẻ này điên như vậy.
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu, Lữ Trạng Nguyên nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thụt lùi mấy bước, miệng chực chờ thốt ra lời giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận