Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1107: Tòa nhà bỏ hoang (2)

Sau khi Thanh Vượng Lai ho nhẹ một tiếng liền giới thiệu người thanh niên kia với Lý Hỏa Vượng: "Vị này là Triệu Lôi, làm quen một chút, Triệu Lôi, vị này là Lý Hỏa Vượng, là người mà trước đây tôi đã từng nói qua với cậu."
"Anh có thể gọi tôi là Steven." Triệu Lôi với vẻ tiều tuỵ bước qua, giơ bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn màu đen ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đưa tay nắm lấy và lắc lắc: "Xin chào, Triệu Lôi, ta là Lý Hỏa Vượng."
"Haha... Quả nhiên là giả, quá giả rồi, rõ ràng tôi đã nói tên tiếng Anh rồi mà vẫn dựa theo quy trình." Triệu Lôi lảo đảo quay lại vị trí vừa rồi.
"Rốt cuộc người này sao vậy? Thần hồn nát thần tính."
Lý Hỏa Vượng hơi cau mày nhìn anh ta, Thanh Vượng Lai và Ngũ Kỳ suýt chút nữa khiến hắn lầm tưởng rằng trong nhóm này không có người bệnh tâm thần nào khác.
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng sẽ có người khác đi ra từ trong bóng tối, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là ngoại trừ Triệu Lôi, vậy mà lại hết rồi.
"Không phải có tám người sao? Tại sao mới chỉ có sáu người?" Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi Thanh Vượng Lai.
"Có lẽ bọn họ tạm thời có việc gì đó nên không tới."
"Cậu có số điện thoại của họ không? Gọi điện thoại cho họ hỏi xem." Lúc này, trong lòng Lý Hỏa Vượng có chút bất an, mình bị tai nạn xe hơi ở đây rồi, nếu hai người cùng lúc không đến thì có chút quá trùng hợp rồi.
“Có phải nếu trước đó vận khí của mình không tốt, e rằng bây giờ số người chưa đến sẽ là bốn người rồi?"
“Bọn họ không dùng điện thoại di động, nói rằng sợ bị theo dõi.” Thanh Vượng Lai đầy vẻ nghiêm túc nhìn về phía những người khác, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của những người khác.
"Gần đây các cậu có liên lạc với anh Bones và dì Diễm không? Hay là có gặp họ gì không?"
Nhìn thấy phản ứng khó xử của bọn họ, Thanh Vượng Lai lập tức biết được đáp án, dường như thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Sau khi trầm tư một lúc, anh ta lại lần nữa nói với những người khác: "Tôi tìm các vị tới đây là muốn thông báo cho các vị một chuyện. Sợ rằng chúng ta đã xảy ra chuyện ở phía bên hình ảnh phản chiếu kia rồi, anh Bones và dì Diễm đến muộn, có lẽ là đã gặp phiền phức rồi, thấy đầu của Lý Hỏa Vượng bị thương rồi chứ? Những lần gặp nguy hiểm trước đây của chúng ta cũng đã chứng minh điểm này."
"Loại nguy cơ này chỉ dựa vào các cậu đơn phương độc mã là không thể, chúng ta phải đoàn kết lại để ra tay mới có thể giải quyết được bọn họ một cách an toàn hơn, cho dù hình ảnh phản chiếu của bọn họ là gì."
Tuy nhiên, đối mặt với lời tuyên bố này của Thanh Vượng Lai, không có ai đặt câu hỏi, bọn họ sững người tại chỗ, im lặng tiêu hóa những gì anh ta nói.
Cũng không biết là bọn họ sớm đã nhận ra điều gì hay là căn bản không thèm quan tâm.
"Khụ" Lý Hỏa Vượng ho nhẹ một tiếng, giúp anh ta giải vây, mở miệng hỏi anh ta: "Với tình hình hiện tại của chúng ta, cậu có dự tính gì?"
Thanh Vượng Lai không trả lời mà nhìn Lý Hỏa Vượng và hỏi một vấn đề khác. “Xét theo tình hình chiếc xe tải trước đó, anh vô cùng nhạy cảm với bọn họ phải không?”
"Không, đây không phải nhạy cảm, bọn họ là đang nhắm vào ta. Chỉ cần bọn họ nhắm vào ta, ta liền có thể cảm nhận được." Lý Hỏa Vượng trả lời một cách chắc như đinh đóng cột.
“Vậy hiện tại có thể cảm nhận được bọn họ không?"
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, hít thở chậm rãi, cẩn thận cảm nhận, năm phút sau, hắn lắc lắc đầu: "Không thể, nơi cậu tìm này là nơi an toàn, có lẽ bọn họ không tìm được nơi này."
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, còn chưa đợi Thanh Vượng Lai mở miệng, Tiền Phúc đã trực tiếp đứng dậy, cắt ngang chủ đề: "Nghe tôi nói, các người nghe tôi nói!"
Hắn ta hào hứng tuyên bố với những người khác: "Hai người kia không ai gặp chuyện gì cả! Bọn họ đều chết rồi! Cho dù là không chết thì cũng đã bị giam cầm giống như tôi. Đây đều là âm mưu của người ngoài hành tinh Leo. Chúng ta phải phá tan âm mưu của bọn họ!"
Nói xong lời này, hắn ta liền lao tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đưa tay kéo lấy hắn: "Tôi có một kế hoạch! Gần đây người ngoài hành tinh Leo rất quan tâm đến gien của anh ta! Chúng ta có thể dùng anh ta làm mồi nhử, đến bắt đĩa bay của người ngoài hành tinh Leo!"
Những người khác quay đầu nhìn về phía Tiền Phúc, nghe những lời nói nhảm từ trong miệng hắn ta.
"Cái gì? Cậu đồng ý với kế hoạch của Tiền Phúc? Cậu ta là một kẻ điên, chẳng lẽ cậu cũng điên rồi sao?" Lý Hỏa Vượng trừng to mắt nhìn Thanh Vượng Lai.
"Đương nhiên không phải kiểu làm mồi nhử như cậu ta nói, nếu anh đã nói rồi thì chúng tôi có thể xem anh là một cái cây đến đợi thỏ, bắt được bọn họ trước rồi tính."
"Cậu cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Chẳng phải đều giống nhau cả sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận