Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1029: Cha (2)

"Chuyện cười!" Trì Bạch Thủy phẫn nộ đập mạnh bàn một cái: "Trước đây Hậu Thục làm quan không phải cũng xem mạng người như cỏ rác sao? Không phải đều giống nhau! Chính là vì giúp bọn hắn mò ngọc trai lớn! Tai của mẹ ngươi mới bị điếc! Cẩu nhật này diệt vong càng tốt!"
"Giờ đây triều đình mới vừa lên, ở đâu cũng đều thiếu người, lúc này không đi kiếm cái chức quan, chẳng lẽ lại dựa vào đánh cá mò ngọc để trở mình hay sao?"
Nhìn Dương Tiểu Hài nắm chặt nắm đấm đứng ở nơi đó, Trì Bạch Thủy không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi được rồi, tiểu tử ngươi lông còn chưa mọc đủ, nói cho ngươi cũng không hiểu, nói chung sau này nghe cha là được."
Nói xong hắn nhìn về phía trưởng nữ của mình: "Cứ làm theo lời con nói, tiền con gửi về cũng không có phung phí, còn có ngũ đệ con mang về không ít bạc, con đều có thể lấy đi dùng."
Hai cha con đều tính khí nóng vội, ăn cơm xong liền bắt đầu hành động. những xâu tiền được giấu ở dưới đáy rương được đào ra.
Hơn nữa xe ngựa của Dương Tiểu Hài cũng bị lật ra, những thứ mang về từ Ngưu Tâm Thôn đều bị lôi ra ngoài.
"Đừng tiếc, số bạc này đưa cho đại tỷ của con, để nàng ấy lấy cho ta một chức quan, có ích hơn so với việc giữ tiền này nhiều!" Trì Bạch Thủy nói với mặt đắc ý.
Dương Tiểu Hài nắm tay vợ mình, có chút thẫn thờ nhìn đồ của mình từng thứ từng thứ bị dọn ra.
Hắn không tiếc tiền, hắn chỉ là đột nhiên cảm thấy người nhà của mình dường như có chút không giống với tưởng tượng của mình, trong lòng có chút kì quặc khó tả.
Người trong nhà không phải nên yêu thương nhau hay sao, cho dù là giống như Lữ gia kia cũng được mà.
"Cha, thực sự là không được! Pháp Giáo giết người mà! Bọn hắn thật sự là giết người không chớp mắt! Cha đây là khiến cả nhà chúng ta đều biến thành kẻ ác!" Dương Tiểu Hài ý đồ muốn khuyên giải lần cuối, hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn người nhà của mình đi chịu chết.
"Tiểu tử ngươi biết cái gì, thế đạo này nào có kẻ xấu thiện nhân gì! Tưởng là trò chơi con nít thật à!"
Cứ tiếp tục dọn như vậy, dọn tới cuối cùng cả xe ngựa và ngựa đều bán mất, cũng không ai hỏi Dương Tiểu Hài một câu.
Như cảm nhận được điều gì, khỉ con và Triệu Tú Mai đều yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, không đi đâu cả, trên mặt cũng không còn vui vẻ như trước.
"Ông nhà, chúng ta về Ngưu Tâm Thôn đi, làm gì có kiểu như vậy chứ.” Triệu Tú Mai lần đầu tiên thuyết phục Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài nhìn mẹ đang bưng một bát thức ăn đi về phía mình, trên mặt hắn lộ ra nụ cười gượng gạo nghênh đón: "Chờ chút đã, ta phải nghĩ cách."
Cả ngày nay, đầu óc Dương Tiểu Hài rất loạn, hắn có nghĩ tới cứng rắn ngăn cản người nhà mình, nhưng xung quanh đều là họ hàng thân thích, hơn nữa thực sự ra tay sợ là không tốt, huống hồ mình lại không thể ra tay nặng.
Đêm đó, Dương Tiểu Hài nằm trên võng lật qua lật lại nghĩ về vấn đề này.
"Bé khỉ con thủ tay chân linh hoạt, hay là ta trực tiếp để khỉ con nhân trời tối trộm tiền của đại tỷ đi? Như vậy bọn hắn liền không thể làm Pháp Giáo được rồi?"
Chính tại lúc Dương Tiểu Hài mới vừa có chút suy nghĩ, hắn chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khỉ kêu rít rít, âm thanh kia người bình thường không phát ra được, chỉ có thể là bé khỉ con đã quen làm khỉ mới có thể phát ra được.
"Làm sao vậy?" Dương Tiểu Hài trở người xuống võng, rón rén nhảy qua đỉnh đầu của Tam ca, đi ra ngoài thuyền.
Vừa đi ra, Dương Tiểu Hài liền nhìn thấy cảnh làm hắn khiếp sợ không thôi, cha mình còn có nhị ca mình đang dùng dây thừng trói ba con khỉ con, đi về phía xa.
"Cha! Cha đang làm gì!" Dương Tiểu Hài giọng run rẩy hét lên.
Trì Bạch Thủy ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Tiểu Hài, trên mặt không chút bối rối, nói rất hiển nhiên: "Ba đứa bé này không phải là con nhặt được trên đường đi sao, dù sao cũng không có tác dụng gì, dứt khoát bán đi đổi lấy tiền."
Dương Tiểu Hài giờ phút này cảm thấy đau lòng, cảm giác được sự đau đớn thấu tim can, môi hắn khẽ run tiến lên phía trước một bước: "Cha, trên xe ngựa của ta nhiều tiền như vậy đều cho ngươi, đến xe ngựa cũng cho ngươi, tại sao còn muốn bán con nít chứ?"
"Còn có chê tiền nhiều à? Ba đứa bé này cực kỳ giống khỉ, chắc là từng được huấn luyện, có thể bán được giá tốt, đợi đổi thành tiền, để đại tỷ mua cho con một chức quan trong triều đình, hai ba tháng là có thể kiếm lại rồi."
Dương Tiểu Hài giờ phút này nhìn người cha vô cùng lạ lẫm trước mặt, trong lòng của hắn bỗng nhiên dậy lên nỗi hoảng sợ: "Lúc trước thật là bởi vì không có cơm ăn nên đem mình bán đi sao? Vì sao đối phương bán người mà ung dung như vậy?"
Trì Bạch Thủy không thèm để ý Dương Tiểu Hài, nháy mắt với con trai mình, hai người kéo đứa bé khỉ ra ngoài.
"Dừng lại! Ta nói dừng lại!" Dương Tiểu Hài chặn trước mặt hai người, trong mắt không còn chút do dự, từ trong lòng lấy ra Hủ Mộc Như Ý: "Thả bọn chúng ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận