Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 511: Tha hương gặp bạn cũ (2)

Vậy mà người cầm quyền của loại phồn hoa này lại sử dụng những thứ như mỹ nhân chỉ và cốc da, sự tương phản là không hề nhỏ.
Có điều cũng có thể chính vì phồn hoa nên mới nảy sinh ra những thứ đó.
Khi Lý Hỏa Vượng đang đứng trong đám đông cảm khái, cậu đột nhiên nhìn thấy gì đó, vẻ mặt nghiêm túc mà nhấc chân lao qua đó.
Để tăng tốc độ, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn sử dụng năng lực thay đổi vị trí của mình.
Rẽ trái rẽ phải, Lý Hỏa Vượng vỗ mạnh vào vai của một nam nhân đang thẫn thờ nhìn quầy hàng há cảo: “Sao ngươi lại ở đây?”
Người kia quay đầu lại, có chút ngỡ ngàng, nhưng khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, cậu ta lập tức kích động hét lên: "Sư phụ!"
Nhìn thấy vẻ vô cùng kích động của Lý Hỏa Vượng, Lữ Tú Tài gần như bổ nhào về phía cậu.
"Ta hỏi ngươi tại sao lại ở đây, Lữ ban chủ đâu?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nhắc tới cha mình, Lữ Tú Tài tỏ vẻ khinh thường: "Ta sớm đã chán ông ấy rồi, con mẹ nó, nếu không phải lão tử hiện tại còn...”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lý Hỏa Vượng, Lữ Tú Tài lập tức ngậm miệng lại: "Sư phụ, ta hiện tại chính là người có thần thông! Làm sao ta có thể tiếp tục cùng ông ấy đi hát kịch? Ta đương nhiên là ra ngoài lang bạt.”
Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, kéo hắn đến một bên quầy há cảo và ngồi xuống.
"Lang bạt? Y phục để thay của ngươi đâu? Lộ phí của ngươi đâu? Binh khí phòng thân của ngươi đâu? Ngươi lang bạt với bàn tay trống không như vậy?”
Nghe thấy lời này của Lý Hỏa Vượng, Lữ Tú Tài nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, không cam lòng mà nói: "Ta rõ ràng đều mang đi! Nhưng hôm qua không biết đã bị con súc sinh nào trộm mất. Đừng để ta bắt được, con mẹ nó, nếu như để ta bắt được...”
“Được rồi, được rồi.” Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra chút không kiên nhẫn, cảm giác mà Lữ Tú Tài mang lại cho cậu hiện tại giống như con chó poodle của hàng xóm bên cạnh lúc trước, rõ ràng là vô cùng yếu ớt nhưng lại vô cùng hung hăng càn quấy.
Mặc dù Tử Tuệ Kiếm khiến tính cách của cậu ta thay đổi đột ngột, nhưng cho dù tính cách có thay đổi như thế nào, cũng không thể thay đổi được rằng Lữ Tú Tài vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi chưa trưởng thành.
"Lộ phí bị trộm mất hôm qua rồi? Vậy phỏng chừng đã một ngày không ăn gì rồi nhỉ? Chưởng quầy, cho hai bát há cảo.”
Khi há cảo có rắc hạt vừng và tôm khô được đưa đến trước mặt Lữ Tú Tài, cậu ta lập tức không quan tâm đến chuyện gì khác, hận không thể dùng tay mà bốc.
Nhìn Lữ Tú Tài bị nóng đến hít hà liên tục nhưng vẫn không nỡ nhả ra, Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày, giọng nói có chút trầm thấp mà hỏi: "Sau khi ta rời đi, trong thôn thế nào?”
“Vẫn... ha... ha... vẫn thế thôi.”
Sau khi cố gắng nuốt há cảo trong miệng xuống, Lữ Tú Tài mới nói: "Mọi người đều khá ổn, lão bất tử mua thêm mấy con bò, chuẩn bị vụ khai xuân năm sau, trồng trọt trên cánh đồng quanh thôn. Hắn nói nhân lực của bọn ta không nhiều, đang lo lắng về chuyện thuê tá điền.”
"Vậy Miểu Miểu thì sao?"
"Bạch tiểu thư vẫn ổn, ăn được ngủ được, chỉ là thường xuyên có chút tư tưởng không tập trung.”
Lý Hỏa Vượng thở ra một hơi thật dài, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhắm mắt lại, hai tay ôm mặt, dùng sức xoa xoa: “Không sao là được, không sao là được...”
Một lúc sau, Lữ Tú Tài đã ăn được nửa bát, giảm bớt cơn đói trong bụng, tinh thần cậu ta trở nên có chút ủ rũ.
"Sư phụ! Sau này ta sẽ đi theo ngươi nhé!"
Lý Hỏa Vượng quả quyết lắc đầu: "Ăn xong bữa này, ta sẽ cho ngươi lộ phí để ngươi trở về Ngưu Tâm Sơn, ngươi trực tiếp trở về, không đi đâu cả.”
Cậu không thể mang theo gánh nặng bên người, huống hồ gánh nặng này không thân không thích, để lại lộ phí là đã tận tình tận nghĩa rồi.
"Ta không trở về! Ta trở về, đại ca ta nhất định sẽ lấy nắm đấm ra bắt ta ra đồng làm việc.”
Lý Hỏa Vượng một tay trực tiếp túm lấy cổ áo của Lữ Tú Tài, trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ nghiêm khắc lạ thường: “Chỉ có cha ngươi mới chiều ngươi thôi, ta không phải cha ngươi.”
"Chuyện riêng của ta đã đủ phiền toái rồi! Không rảnh quan tâm đến ngươi. Nếu ngươi còn nói thêm một câu thừa thãi nào với ta, có tin ta đánh gãy chân ngươi, ném ra đường xin ăn không.”
Khóe môi Lữ Tú Tài run rẩy, đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng cậu ta cũng không dám nói thêm câu nào.
“Sau khi trở về, đừng nói là đã gặp ta.” Lý Hỏa Vượng đặt bạc vụn cỡ bằng ngón tay cái trong tay lên trên bàn Lữ Tú Tài, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Lý Hỏa Vượng dần dần đi xa, vẻ mặt Lữ Tú Tài rất không cam lòng.
Ngay khi cậu sắp biến mất trong đám đông, Lữ Tú Tài kích động hét lên với bóng lưng của cậu: “Chính ngươi lúc trước nói muốn dạy thần thông cho ta, nhưng ngươi chỉ dạy ta cách dùng kiếm, ngay cả kiếm cũng không để lại cho ta, ngươi là sư phụ gì chứ, ngươi nói không giữ lời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận