Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 805: Đại Tề (1)

"Lý Tuế! Nhận lấy kiếm!"
Khoảnh khắc những xúc tu màu đen quấn lấy chuôi Tích Cốt Kiếm, Lý Hỏa Vượng đã thả tay ra, rút Tử Tuệ Kiếm ra và chém nó vào tay trái của mình.
Cánh tay đứt lìa, trong nháy mắt biến thành móng vuốt túm về phía kẻ địch trước mặt.
Lợi dụng cơ hội này, Lý Hỏa Vượng lại nhận lấy Tích Cốt Kiếm, kéo xa khoảng cách với đối phương.
Thoát khỏi nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng nhìn người đánh lén mình, người này giống như người đàn ông Khiêu Tài Thần trước đó, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ giống hệt, nhưng quần áo mặc trên người lại không giống lắm.
Người đàn ông thân cao tám thước này đang cưỡi một con báo hoa mai đang gầm gừ, trên người mặc giáp tiền đồng, trong tay cầm chiếc chùy bạc vụn nặng, trên lưng còn cắm bốn cây cờ vàng có viết chữ ‘hữu tài’.
"Võ Tài Thần? Văn Tài Thần?" Tầm mắt Lý Hỏa Vượng quét về phía hai kẻ địch trong làn khói trắng này.
Trong khi nói, Tài Thần, một văn một võ, một trái một phải bắt đầu vây quanh Lý Hỏa Vượng, tiếng chiêng chói tai dồn dập bên tai kia vẫn đang tiếp tục.
“Cứ tiếp tục như vậy thì không được, cho dù ta có thể giải quyết được hai người này thì sợ rằng Nhân vương kia cũng sớm đã chạy mất tăm rồi.”
Lý Hỏa Vượng sốt ruột suy nghĩ, đủ loại ý nghĩ xuất hiện rồi biến mất trong đầu hắn.
Khi nhìn thấy mấy bóng đen khác xuất hiện trong làn khói trắng, Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi Tích Cốt Kiếm trong tay, dùng lực khua trước mặt mình.
Vết nứt lần này rất lớn, lớn đến nỗi thậm chí một người cũng có thể chui vào: "Lý Tuế! Vào đi!"
Cơ thể Lý Hỏa Vượng nhanh chóng chuyển giao, đến bên rìa vết nứt kia, kẽ hở của Đại Tề gần trong gang tấc, hắn thậm chí có thể nhìn thấy phía trong có gì.
Đây chính là cách mà Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ tới, thông qua Đại Tề làm bàn đạp để thoát khỏi sự bao vây của những người Đại Lương này.
Khi Lý Tuế lấy ra hai lá bùa và dán chúng vào chân của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng dùng hết toàn lực, khoảng cách với vết nứt kia lại gần thêm một chút, thế nhưng như thế vẫn không đủ.
Bởi vì vết nứt của Đại Tề không phải là bất động mà lại bay về phía trước giống như kiếm khí.
Nếu như Lý Hỏa Vượng muốn đi vào, nhất định phải bảo đảm tốc độ nhanh hơn nó, nhưng hiện tại lại thiếu một chút xíu như vậy.
"Ta còn có thể nhanh hơn một chút. Ta còn có thể nhanh hơn một chút.”
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng gào thét, tốc độ của hắn quả nhiên nhanh hơn một chút, ngã té vào trong vết nứt đang biến nhỏ lại.
Vừa đến Đại Tề, Lý Hỏa Vượng gắng sức bổ nhào về phía bên trái, vết nứt phía sau người sau khi cắt rách áo khoác trên người hắn thì nhanh chóng biến mất.
Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới có thời gian để nhìn tình hình xung quanh.
Nơi này là tẩm cung của vương gia ở Đại Lương, mà ở Đại Tề dường như cũng không kém là bao, căn phòng này rất lớn, rất rộng rãi.
Chỉ là ngói vỡ trên đỉnh đầu, còn có cỏ dại bên cạnh phòng, đồ gia dụng phủ đầy bụi, chứng tỏ huy hoàng ở đây chỉ tồn tại trong quá khứ mà thôi.
“Xem ra nơi này bị bỏ hoang rất lâu rồi.” Cùng với việc giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên trong căn phòng, hắn đứng dậy.
“Cha, đây là nơi nào?” Lý Tuế thò nhãn cầu ra từ trong rốn của Lý Hỏa Vượng, tò mò nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh.
“Quan tâm đến đây là nơi nào làm gì, việc của chúng ta vẫn chưa xong kìa.” Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh kiếm trong tay, lao thẳng về phía Nhân vương đang chạy trốn.
Bên trong rất rách nát, bên ngoài cũng không khác biệt lắm, xem ra khu kiến trúc này đều đã hoàn toàn bị bỏ hoang rồi.
Lý Hỏa Vượng tìm kiếm và truy đuổi ở Đại Tề trong thời gian đại khái khoảng hai chén trà, hắn lại rút Tích Cốt Kiếm ra. Không thể không nói, chí ít về góc độ sử dụng, binh khí dùng Tâm Bàn luyện thành này quả thực rất thiết thực, giết địch bảo vệ tính mạng đều có thể sử dụng, Lý Hỏa vượng vô cùng vui mừng vì lúc trước mình đã không đào hố chôn thanh kiếm này.
“Có lẽ đã thoát khỏi vòng vây của những người đó rồi, chúng ta quay lại xem xem.” Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa dùng sức chém ra vết nứt, bắt đầu giở lại chiêu cũ.
Đợi hắn trở lại Đại Lương, phát hiện mình đang đứng trên mái nhà, mà trong viện tử phía xa, chiếc kiệu cao của Nhân vương kia đang chạy như bay về phía đông.
“Đuổi theo!” Hai chân dán bùa chú của Lý Hỏa Vượng dùng sức nhảy lên, bổ nhào về phía chiếc kiệu như một con đại bàng lớn giữa không trung.
Thấy Lý Hỏa Vượng sắp đạt được ý muốn, một nữ nhân đeo tấm vải đen che mặt không biết bằng cách nào mà xuất hiện trên lưng hắn.
Nàng ta trực tiếp giơ con dao găm màu đen trong tay, định đâm về phía cổ của Lý Hỏa Vượng nhưng những xúc tu của Lý Tuế đã kịp thời ngăn lại.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một ký tự phù thủy lớn được viết trên tấm vải đen trên mặt đối phương, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại đến cực nhỏ, cảm thấy vô cùng chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận