Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1005: Người quen

Ở nơi tối tăm, còn là lòng đất Thanh Khâu có tai họa khắp nơi, Dương Tiểu Hài không dám tưởng tượng có cái gì trong này.
Hai chân Dương Tiểu Hài run rẩy định lùi lại, bên kia truyền đến một giọng nói chất phác:
“Ta nhớ dường như nghe được giọng nói này ở đâu rồi, này, ta nhớ ngươi tên Dương Tiểu Hài đúng không?”
Nghe thấy đối phương cư nhiên gọi ra tên của mình, trái tim treo cao của Dương Tiểu Hài hơi thả xuống, nhưng vẫn không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.
"Ngươi ... ngươi là ai?”
“Ta đây.” Người kia nói rồi đi hướng bên này.
Dương Tiểu Hài nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đó là khuôn mặt hơi xanh xao của Lữ Cử Nhân.
"Lữ ... Cử Nhân?" Dương Tiểu Hài trố mắt nhìn người trước mặt.
Dương Tiểu Hài đương nhiên nhận thức người trước mắt, dù sao gia đình của gã đi chung với mình sutố, nhưng chẳng phải người này đi theo Lữ bầu gánh đến Thượng Kinh Thành hưởng phúc rồi sao? Cao sư huynh còn tặng một rạp hát lớn cho bọn họ, tại sao người này đơn độc một mình cùng hắn ta xuất hiện ở bên dưới Thanh Khâu.
“Sao ... sao ngươi ở đây?” Dương Tiểu Hài cẩn thận lui về phía sau nửa bước, hiện tại hắn ta không biết người này rốt cuộc có phải là Lữ Cử Nhân thật hay tai họa nào đó biến ra.
“Sao ta ở đây ư?” Lữ Cử Nhân nghe câu hỏi thì hoang mang hỏi lại: “Ta cũng không biết, Dương Tiểu Hài, nơi này là chỗ nào vậy?”
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vẻ mặt của Dương Tiểu Hài sốt ruột hỏi: “Mà này, ngươi có thấy thê tử của ta đâu không? Là Triệu Tú Mai, nữ nhân lúc trước mỗi ngày thích theo sau ta ấy.”
Rõ ràng là hai người cùng rơi xuống, kết quả hiện giờ lại chỉ có một mình hắn ta, Dương Tiểu Hài rất lo lắng cho an nguy của Triệu Tú Mai.
Được Dương Tiểu Hài hỏi thăm, Lữ Cử Nhân đứng yên ở đó, nét mặt mơ màng cố gắng suy nghĩ.
“Vậy ngươi biết cách ra khỏi đây không? Lối ra ở đâu?” Sắc mặt của Dương Tiểu Hài khó xem nhìn bốn phía đen ngòm.
Lữ Cử Nhân đứng yên tại chỗ suy nghĩ hai câu hỏi này thật lâu vẫn không trả lời được.
Trong mắt Dương Tiểu Hài thì đây miễn cưỡng tính một chuyện tốt, mặc kệ tên này tại sao sẽ biến thành như vậy, đối phương không xuống tay với mình hì ít nhất không phải là tai họa biến hình.
Nhưng lúc này dù đối phương không hại mình cũng vô ích, vẫn không ra được.
Trông đối phương vô dụng, Dương Tiểu Hài chỉ có thể tự nghĩ cách chạy ra khỏi chỗ kỳ lạ này.
“Phải rồi, ta nhớ lúc trước Lý sư huynh cũng từng gặp phiền phức như vậy, lúc ấy bọn họ thoát ra như thế nào?”
Cân nhắc một lúc sau, Dương Tiểu Hài vươn ra ngón cái bỏ vào miệng mút, cao giơ lên, cảm thụ gió nhẹ trong không trung.
Dương Tiểu Hài nhún mũi chân đung đưa một lúc, cảm giác phía nam ngón tay hơi mát, hắn ta định đi phía kia xem thử.
Dương Tiểu Hài đi vài bước thì xé một mảnh vải trên người xuống, muốn viết phong thư cho Triệu Tú Mai có lẽ sẽ tới nơi này, nhưng nghĩ lại nàng không biết chữ, khiến hắn ta hết sức khó xử.
“Tìm được lối ra đã, sau đó mang cứu viện quay về cứu Tú Mai, có thể nàng ở bên ngoài chứ không rơi xuống đây.” Dương Tiểu Hài ôm ý nghĩ như vậy, chuẩn bị đi theo hướng ngón tay cảm giác mát.
Trong lúc đi, Dương Tiểu Hài ngoái đầu nhìn Lữ Cử Nhân còn đứng ngây người”.
“Này, ngươi có đi hay không?"
"Đi? Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi ra ngoài!" Dương Tiểu Hài cảm giác bộ dạng của đối phương hơi giống Cao sư huynh lúc trước, khờ khạo, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến gã biến thành như vậy.
"Ra ngoài? Tốt.” Lữ Cử Nhân gật đầu, đi theo.
Dương Tiểu Hài ngừng thở, cúi người xuống, vừa cảm giác đầu ngón tay mát lạnh vừa cẩn thận lần mò tiến lên.
Từ cảm giác bàn chân va vấp, Dương Tiểu Hài cho rằng hai người đang dần đi xuống dưới.
Hắn ta cũng không biết này là tốt hay xấu, chỉ biết rằng lúc trước Lý sư huynh cũng làm như vậy trốn ra lòng đất Thanh Khâu, vậy mình dựa theo biện pháp này đại khái cũng có thể trốn ra.
Hiện tại duy nhất khiến hắn ta cảm giác được một chút vui mừng là, tuy rằng nơi này tối đen nhưng không có thứ kỳ lạ tổn thương chính mình, điều này khiến Dương Tiểu Hài càng tăng thêm tin tưởng thê tử của mình còn sống.
Trong lúc Dương Tiểu Hài nghĩ như vậy thì động tĩnh từ xa khiến hắn ta giật bắn người, đi về phía đó.
Dương Tiểu Hài dần tới gần, tiếng động càng lúc càng lớn, hắn ta nghe một lúc cảm giác không ổn lắm, dường như là tiếng người.
"Nơi này rốt cuộc là ở đâu? Tại sao lòng đất Thanh Khâu có nhiều người như vậy?”
Một nén hương qua đi, Dương Tiểu Hài rốt cuộc nhìn thấy âm thanh kia là đến từ đâu, đó là một hàng người quái dị mặc các loại mảnh vải dài.
Những người quái dị này rất cao, cao tới mức Dương Tiểu Hài chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới, mà nửa người trên toàn bộ rơi vào trong bóng tối, xem không quá rõ ràng, đôi chân di động dưới lớp áo ngay ngắn chỉnh tề như kéo thứ gì đi về một hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận