Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 877: Tâm Bàn (1)

Bồ Tát khổng lồ chậm rãi cúi người, dùng con mắt to còn hơn căn nhà nhìn chằm chằm Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên lại cười phá lên:
"Ha ha ha! Xem ra đại nhân vật trở về, ngươi định vây khốn ta như vậy? Ngươi không lừa được ta, đừng quên ta chính là Tọa Vong Đạo, Huyền Tẫn, ta đã lấy được thứ mình muốn, ngươi đến muộn!"
Nói xong, Cao Trí Kiên há mồm nuốt đuôi long mạch, miệng của hắn ta há to hết mức có thể, không ngừng nuốt các hoàng đế trên long mạch.
Cao Trí Kiên càng ăn càng nhanh, cuối cùng nuốt trọn nguyên long mạch, hoàn toàn biến mất tại chỗ.
Mà giờ khắc này Lý Hỏa Vượng cũng rõ ràng cảm giác được bốn phía sai lệch, khi hắn phản ứng lại thì ảo giác nhanh chóng phai màu.
Đợi hắn lại lần nữa khôi phục tinh thần thì đã cùng Bạch Linh Miểu rơi xuống đất.
Bốn phía thật ra không có nhiều người như vậy, trừ Áo Cảnh Giáo, một số Bạch Liên Giáo, những thứ khác đều là giả, tất cả là ảo giác của Tư Thiên Giam.
Tư Thiên Giam khoác áo màu đỏ giờ phút này đang một gối quỳ dưới đất chữa thương cho Đại Lương quốc sư bị thương nặng hấp hối.
Miệng vết thương trên ngực quốc sư chảy ra màu đỏ thắm bị sáu ngón tay của Tư Thiên Giam nhanh chóng lấy đi, trở nên chỉ còn xám trắng.
Hoàng Phủ Thiên Cang khóe môi vương vệt máu rít qua kẽ răng:
“Xúc Xắc thừa dịp ta tế thái miếu thì đánh lén ta! Nếu không phải lão phu để lại chiêu phòng ngừa, e rằng thật sự nằm ở đây!”
“Khoan hãy nói chuyện.” Tư Thiên Giam lấy một ít da vàng từ xác chết bên cạnh đắp lên vết thương biến thành màu trắng đen của quốc sư.
Lý Hỏa Vượng nhìn động tác thong thả từ tốn của Tư Thiên Giam, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện không chỉ có mấy thứ vừa rồi biến mất, Cao Trí Kiên và long mạch của Đại Lương cũng mất.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng rất hoảng loạn:
“Xúc Xắc định đi đâu? Hắn tính lấy long mạch làm cái gì?"
Lý Hỏa Vượng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Thiên Cang lại đứng lên, giơ Tinh Tú Kiếm chém về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa rút kiếm ra đỡ bỗng hoa mắt, hắn và Đại Lương quốc sư đã ngồi đối diện nhau cách một cái bàn.
Tư Thiên Giam chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nói:
“Thiên Cương, ngươi thật sự cảm thấy đây là lúc nội chiến sao?”
Hoàng Phủ Thiên Cang tức giận đập bàn:
“Là hắn mang người lại đây! Mọi chuyện đều liên quan tới hắn, tên này chung bọn với Xúc Xắc! Không diệt tai họa này chứ chẳng lẽ để cùng ăn Tết?”
Nghe lời của quốc sư, ngọn lửa bị Lý Hỏa Vượng kiềm nén trong lòng thoáng chốc phực cháy.
"Ngươi nói ta khả nghi! Nhưng ta thì thấy ngươi mới đáng ngờ! Lúc trước Cơ Lâm có vấn đề ngươi không kiểm tra ra thì thôi đi, Cao Trí Kiên có vấn đề ngươi vẫn không biết! Quốc sư nhà ngươi là bức tượng để trưng sao? Hay là ... lời Xúc Xắc đã nói là thật? Thật ra ngươi là tai mắt bị hắn chôn ở trong cung?”
Kế hoạch của Gia Cát Uyên vốn không có vấn đề! Cao Trí Kiên thân là hoàng đế Đại Tề, rõ ràng có thể giúp Đại Lương kéo dài.
Nếu không phải quốc sư năm lần bảy lượt xảy ra sơ suất như thể giúp đỡ Xúc Xắc thì cục diện đã không rơi vào tình trạng như thế này!
Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, Hoàng Phủ Thiên Cang tức điên đứng bật dậy, vươn tay định thọc vào ống tay áo, Tư Thiên Giam ở bên cạnh phất qua ngực ông ta, vết thương xuyên thủng thân thể đã trở lại trên người ông ta.
Hoàng Phủ Thiên Cang đang định xử đẹp Lý Hỏa Vượng bỗng chốc như bị rút mất hồn, thống khổ ôm ngực ngã ngồi trên ghế thái sư.
"Được rồi, chuyện này ngừng ở đây, ta làm bảo đảm cho hai người, các ngươi đều không thông đồng với Tọa Vong Đạo. Chuyện này không chỉ là thủ đoạn của mình Xúc Xắc. Xúc Xắc của Đại Lương và Đại Tề cùng nhau tính kế, quốc sư không nhìn thấu là bình thường. Chỉ bàn việc không bàn cảm xúc.”
Cảm giác không khí căng thẳng đã dịu bớt, Lý Hỏa Vượng cũng biết điều không tiếp tục nói cái gì.
Giờ không phải lúc cãi cọ với quốc sư, Xúc Xắc chạy trốn mới là rắc rối lớn, long mạch liên quan đến toàn bộ thế giới của Đại Lương, lỡ như Xúc Xắc định dùng long mạch làm chút gì đó, toàn bộ thiên hạ e rằng sẽ sinh linh đồ thán.
"Nói đi, sau khi ta rời đi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Giọng nói chồng lên của Tư Thiên Giam chậm rãi cất lên.
Lý Hỏa Vượng liếc qua Đại Lương quốc sư sắc mặt tro tàn không nói một lời, âm thanh bình tĩnh kể lại nguyên nhân hậu quả của sự tình.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi nói, người trong điện dần nhiều hơn, Bạch Linh Miểu, Túc Nhất đều tiến vào, còn có một đạo sĩ gầy như cây tre, sắc mặt âm u, trong tay nắm phất trần đi vào.
Sau khi Lý Hỏa Vượng trình bày sự tình phát sinh, trong điện yên lặng cực kỳ, ai đều không nói chuyện.
Lý Hỏa Vượng nhìn về hướng Tư Thiên Giam, nhìn đoàn bóng đen mơ hồ dưới áo choàng rộng lớn, hắn bỗng có cảm giác dường như bên trong trống rỗng.
Tư Thiên Giam vụt đứng lên:
“Hiện nay Xúc Xắc cướp đi long mạch Đại Lương, ta nói ngắn gọn, chư vị đều hiểu ý nghĩa của long mạch, mục đích của chúng ta là cướp lại long mạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận