Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 573: Quan tài

“Cứ như thế đã xong? Đơn giản như vậy?” Lý Hỏa Vượng nhíu mày, xoay người định đi.
Nhưng khoảnh khắc đó Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, xuyên qua đoàn người đi tới gần xác chết không đầu.
Khi Lý Hỏa Vượng cầm dao găm nhỏ rạch nhẹ cái bụng phồng to, từng quả cầu lớn hoặc nhỏ lăn ra.
“Hừm?” Lý Hỏa Vượng nhặt một viên to cỡ nắm tay lên ngắm kỹ.
“Trong bụng của ‘hoàng đế Đại Lương’ này toàn là đan dược, bụng bị nhét nhiều đan dược như vậy nên phình to.”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi về từ pháp trường, trong đầu của hắn vẫn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi.
Cái bụng tích lũy đan dược phình to, rất khó tưởng tượng bụng của một người bình thường có thể bị đan dược chống đến lớn như vậy.
Liên tưởng tới thân phận lúc trước của người kia, có thể tưởng tượng gã ăn nhiều đan dược như vậy để làm gì.
Trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng thì có không ít hoàng đế đều là ăn đan dược cầu trường sinh, sợ rằng trong thế giới này cũng giống như vậy.
"Ngay cả Đan Dương Tử thất học đều muốn thành Tiên, làm người thống trị của Đại Lương mạnh nhất chắc dục vọng đó càng mãnh liệt.” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
“Nhưng con người đều tham sống sợ chết, cũng là lẽ thường, nhưng mà ...”
Lý Hỏa Vượng còn nhớ kỹ vì tìm thuốc trường sinh mà Từ Phúc mang đi năm trăm đồng nam đồng nữ, trong thế giới hoàn toàn phát điên này, hắn thật sự không tưởng tượng nổi hoàng đế Đại Lương sẽ làm đến bước nào.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi tới bên ngoài cung tường cao ngất, ngửa đầu nhìn vào trong, phỏng đoán trong hoàng cung rốt cuộc có cảnh tượng như thế nào.
Khi phát hiện vệ binh trên cung tường cảnh giác quét mắt qua thì Lý Hỏa Vượng lắc đầu, xoay người đi hướng nhà giam.
Mặc kệ hiện giờ trong hoàng cung kia phát sinh chuyện gì nghe khiến người sợ, dù sao không liên quan tới hắn, đã làm xong bổn phận, cũng nên kêu Tào bách hộ chữa khỏi cho Bạch Linh Miểu.
Vẫn là nhà tù ngầm nặng nề ngột ngạt, khi thấy Lý Hỏa Vượng trở về thì Tào bách hộ mặt mày hớn hở:
“Ồ, Nhĩ Cửu huynh đệ trở về? Kể lại tỉ mỉ cho ta nghe dọc đường đi phát sinh cái gì."
Loại chuyện này tự nhiên không cần né tránh, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thuật lại mọi thứ trải qua:
“Tào bách hộ, đã xong việc rồi, xin ra tay tương trợ."
“Ừ ừ, chuyện này dễ mà, dễ mà.” Tào bách hộ cười tủm tỉm móc ra một quan tài sơn đen to bằng cánh tay từ trong ngực mình, đẩy đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Cũng không biết có phải vì Lý Hỏa Vượng quá mức mẫn cảm, hắn nhìn chữ thọ màu đỏ thật to in trên quan tài, cảm thấy bộ quan tài này nặng mùi chết chóc, dường như bên trong thật sự nằm một người chết.
Nhìn quan tài khiến Lý Hỏa Vượng nhớ ngay đến con dê chết rậm rạp bên dưới Thanh Khâu, hắn cũng có cảm giác tương tự từ người chúng nó.
"Thứ này tuyệt đối không phải Binh Gia, là thứ của tông phái khác.” Lý Hỏa Vượng không chút do dự xác định ý tưởng này, thứ này khác biệt quá lớn với Binh Gia, hoàn toàn là mặt trái ngược.
Cạch cạch!
Tào bách hộ dùng đầu ngón tay đầy vết chai gõ lên mặt bàn:
“Cầm quan tài này, mở nó ra hướng về người kia ba giây liền có thể đuổi đi sát khí trên người họ, nhớ kỹ, nhất định là ba giây, không thể lâu thêm một giây.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy quan tài sơn đen, cảm giác sức nặng của nó nhẹ đến bất ngờ, không giống như khúc gỗ mà càng giống giấy dán.
“Ha ha, sát khí nhập thể nho nhỏ thì khó khăn cỡ nào? Tại ta không rảnh tay được chứ chuyện này dễ.” Tào bách hộ khinh miệt nói xong bưng lên một chén rượu uống một ngụm.
Ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung nhẹ, hơi thở khó tả từ lòng đất tuôn ra, điều này khiến Lý Hỏa Vượng nổi hết da gà.
Rất hiển nhiên, động tĩnh là từ thứ bị bắt nhốt dưới đất.
“Tổ cha nó! Chó chết!”
Tào bách hộ bức bối đặt mạnh bát xuống bàn, chộp lấy đao thẳng đặt một bên, sải bước vọt hướng cửa lao ở phương xa:
“Ta có việc quan trọng hơn, không giữ ngươi lại, ngươi dùng quan tài này xong cứ trả lại, ta sẽ không đặc biệt đi lấy.”
Chờ khi Lý Hỏa Vượng đi ra nhà giam kia, hắn có cảm giác không chân thực, nhìn quan tài trong tay, thầm nghĩ:
“Chỉ đơn giản vậy thôi là có thể biến Bạch Linh Miểu trở về?”
"Có phải là những người này đều đang lừa ta? Bọn họ chung bọn? Bọn họ đã biết thân phận Tâm Tố?” Ý nghĩ điên cuồng này vụt qua đầu Lý Hỏa Vượng khiến cả người hắn lạnh lẽo.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, hắn quét mắt nhìn quanh, vào giây phút này dường như mọi thứ xung quanh, nóc nhà, sư tử đá, gạch lót đường, mọi thứ đều tràn ngập ác ý.
Tạm dừng một hồi lâu, Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ mới bình phục tâm trạng, ôm quan tài đứng lặng, cẩn thận chải vuốt toàn bộ sự kiện nhiều lần.
Thật lâu sau qua đi, Lý Hỏa Vượng thở ra một hơi dài: "Không, không có, bọn họ hẳn là tạm thời không biết thân phận của ta, nếu không thì sẽ không khiến nhân tố không yên phận như ta tới gần hoàng cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận