Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1425: Âm tào địa phủ (2)

Nhìn ra được, nhóm Tâm Tố rất kiêng kỵ mấy thứ này, nằm sấp xuống đất không dám thở mạnh, chờ chúng đều rời đi mới ngóc đầu lên.
"Những thứ này đều là cái gì?" Bạch Linh Miểu hỏi.
Một người đàn ông để râu quai nón mở miệng nói:
"Đương nhiên là âm binh trong âm tào địa phủ, chưa nghe câu âm binh mượn đường à?”
"Bọn họ rất lợi hại sao? Ngay cả các ngươi đều sợ bọn họ?"
"Chúng ta tự nhiên không sợ chúng, nhưng chọc vào đám âm binh đó, trên tường thành sẽ có tiểu quỷ gõ chiêng, đến khi đó toàn bộ âm ty đều biết chúng ta đến, vậy thì sao cướp Sổ Sinh Tử được?”
Viên Nhị nói xong tay chỉ hướng cổng lớn:
“Ngươi nói muốn giúp đúng không? Đó, đó là rắc rối của chúng ta, hãy giải quyết bọn họ."
“Trong âm ty đều là đám quỷ tài âm binh nổi điên kia, nếu ngươi có thể giúp chúng ta qua ải này thì chúng ta cũng sẽ giúp ngươi.”
"Các ngươi chính là Tâm Tố, dù quỷ sai toàn âm ty kéo đến thì lẽ nào các ngươi cũng vẫn đối phó không được?" Bạch Linh Miểu rất là không hiểu nổi, cô cho rằng mười một Tâm Tố cơ hồ không có gì không thể làm được.
“Đối phó được thì sao? Ở nơi này đám quỷ sai đều không chết được! Nếu chúng ta đánh với họ sẽ bị họ bám giữ, cuối cùng bị rút hết sức lực, lần trước nếu không phải có ba vị Tâm Tố đoạn hậu thì mười một người chúng ta đã bị họ giữ lại.”
Viên Nhị nói ra mục đích bọn họ bị nhốt ở đây, âm sai có thể giết chết bọn họ, bọn họ lại không giết được đối phương, đánh nhau bất công như vậy thảo nào họ chịu trói.
Bạch Linh Miểu vẻ mặt kiên định lắc đầu, nói:
“Không, chỉ cần ta ở thì sẽ có tử vong, các ngươi chỉ cần lo ra tay là được."
Thấy đám Tâm Tố nửa tin nửa không đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ba mươi sáu vị Bạch Lư vừa thần đả vừa lao về phía âm ty.
Tùy theo mấy tiểu quỷ cao cỡ nửa người, trần truồng ưỡn bụng to cầm chiêng mẻ gõ liên hồi, toàn bộ âm ty như sống lại.
Cửa thành lại lần nữa mở ra, vang tiếng lớn, một Đầu Trâu to lớn cúi người chui ra khỏi thành, vung xích phát ra tiếng xé gió lao về phía nhóm Bạch Lư.
"Đệ tử đầu đính tam thập tam thiên. Chúng vị sư phụ tại thân biên. Thập bát tôn la hán. Nhị thập tứ vị chư thiên! Nhất thân hóa vi đồng bì thiết cốt. Hóa vi thái sơn. Đầu đái thiết mạo thập nhị đính. Thân xuyên thiết giáp thập nhị trọng. Đồng bì bao tam chuyển. Thiết bì bao tam trọng!"
Sợi xích dài mấy trượng quất mạnh vào người đám Bạch Lư, Đầu Trâu bị chấn tê tay, vị trí va chạm bắn ra tia lửa.
Nhưng vẫn chưa xong, đám Bạch Lư đầu và tay sắt vọt tới, ngón tay khép lại, bàn tay trần thành đao cắm phập vào chân của Đầu Trâu.
Cùng với tiếng bò rống, Đầu Trâu khổng lồ ngã xuống, một đám Bạch Lư nhanh chóng xúm lại đá đánh Đầu Trâu, cuối cùng bọn họ loạn đao chém vào cổ của nó, cắt lìa cái đầu trâu ra.
Khi nhìn thấy quỷ sai ngã xuống đất không giống như mọi khi nhặt lại đầu trâu gắn vào cổ, Tâm Tố lấy Viên Nhị dẫn đầu lộ vẻ mặt mừng rỡ, không ngờ người phụ nữ này nói thật, cô thật sự có thể khiến những quỷ sai này chết!
“Đi! Các huynh đệ, làm thịt đám âm sai kia! Cướp Sổ Sinh Tử thì nơi này là của chúng ta!” Viên Nhị nói xong dẫn đầu lao vào trong thành.
Khiến Bạch Linh Miểu không ngờ là đám Tâm Tố này thi triển ra thần thông nhiều nhất không phải năng lực tu chân của Tâm Tố, phần lớn là thần thông kỳ lạ của môn phái khác.
Đám Tâm Tố này giống như Lý Hỏa Vượng, học được một vài thứ từ nơi khác.
Thấy âm binh không ngừng từ bên trong lao ra, Bạch Linh Miểu càng khắc sâu hoài nghi:
“Đã có Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, hơn nữa âm ty, chẳng lẽ nơi này thật sự là âm tào địa phủ?"
"Nếu thật sự có âm tào địa phủ, vậy chẳng phải là người nhà của ta đều ở đây?”
Thấy chỗ cổng thành đã đánh nhau, Bạch Linh Miểu lấy lại tinh thần, móc một tràng hạt xương người ra khỏi ngực.
Bạch Linh Miểu chậm rãi khép mắt lại, một bên vẻ mặt từ bi tụng kinh Phật của Trung Âm Miếu, một bên chậm rãi chuyển động tràng hạt mài từ xương trán người.
Cô lận một lần tràng hạt thì quỷ sai bị thương trí mạng ở phương xa lập tức chết đi.
Trong lúc Bạch Linh Miểu tụng kinh, quyền khống chế nửa người dưới thuộc về Nhị Thần.
Nửa khuôn mặt thú dữ tợn nứt ra, móng tay đen thui rút ra roi trống, vỗ mặt trống xương người dồn dập:
"Cước thải địa đầu đính thiên! Thân xuyên nạp y thủ nã tiên! Tiên cản hồng lai, hậu cản hoàng, cản đích trường mãng linh điêu đái bi vương!”
Thân thể Nhị Thần nhanh chóng dung hợp với các loài thú, các loại khí quan thò ra từ người cô, các khớp mọc ngược đung đưa hai chân vọt tới trước, nơi đi qua đều là gió tanh mưa máu.
Âm sai quỷ tướng không ngừng đi ra âm ty, nhưng đám người Viên Nhị nhìn thấy xác chết dưới đất giống như nhìn thấy hy vọng, thi triển thần thông càng mãnh liệt hơn.
Lúc xác chết chất đống bốn phía càng lúc càng nhiều, một Phán Quan nửa khuôn mặt hung tợn nửa khuôn mặt thối rữa đạp âm phong bay về phía này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận