Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 112: Ăn cơm (2)

“Ây, tú tài, ngươi biết không? Ta nghe nói, biên giới nhắm chừng lại sắp chiến tranh rồi.”
“Đừng nói bậy, ngươi biết cái quả cầu, một tên tiểu nhị thối có tư cách gì thảo luận quốc sự.”
“Lời này ta không thích nghe rồi, tuy rằng ta là một bồi bàn nhỏ bé, nhưng mà, cái khác thì không được, còn tin tức vẫn là linh thông nhất, ta nói nha, lần này, Tứ Tề chúng ta là đánh về phía đông.”
“Đông?” Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm, vểnh tai lên, phía đông chính là ranh giới bên trong của cửa ải.
Phía bên đó Lý Hỏa Vượng không có mấy người quen, lo lắng duy nhất chính là đám người Lữ Gia Ban kia.
Có điều, vừa nghĩ tới Lữ Trạng nguyên mười phần béo tròn, cậu liên yên tâm trở lại, ông già đó dầu lắm, hẳn là không sao.
Giọng nói của tiểu nhị bắt đầu trầm xuống. “Tú tài, ta nói cho ngươi, thời gian trước đây, người buôn bán ở phía bên đó đều vội trở về, khẳng định là đã nghe được tin tức gì rồi.”
Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm, lắc đầu, nơi tồi tàn này đều loạn thành thế này rồi, vừa là tà ma vừa là trộm cướp, những người phía trên không bận trị lý dân sinh, thế mà còn rảnh rỗi xuất binh đánh trận, thật sự đúng là hôn quan.
Tiểu nhị hào hứng vừa muốn tiếp tục nói gì đó, mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng đến phía cửa quán trọ nghênh đón.
“Dô! Vị cô nương này! Mời ngài vào trong, là mang đi hay là ở lại quán?”
Nghe thấy tiếng động, Lý Hỏa Vượng bọn họ đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị nữ nhân đang cầm con đao ngắn, đội chiếc nón tre vải đen bước vào trong.
Nguyên cả thị trấn, người biết ăn mặc như này vốn dĩ không nhiều, khi nhìn thấy cánh tay mọc đầy lông đen của người đó, Lý Hỏa Vượng dễ dàng đoán ra được thân phận của người này.
“Tiểu nhị, đem thêm một bộ bát đũa, bảo đầu bếp ở phía sau tiếp tục thêm hai món ăn.”
“Được! Đến ngay đây!”
Lý Hỏa Vượng dùng cùi trỏ đụng Soả Tử ở bên cạnh, Soả Tử ca biết điều vội lùa thêm vài miếng thức ăn, bưng chén ra khỏi bàn ngồi xổm xuống ăn.
Tiểu Mãn đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, ngồi xuống.
Chiếc nón vải đen được tháo xuống, lộ ra lông tơ màu đen trên gương mặt bởi vì nước mắt mà bị ướt đẫm của cô ấy.
Sau khi Lý Hỏa Vượng hít một hơi, ăn vài ngụm cơm, cậu ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt từ trên người Tiểu Mãn.
“Bát đũa đến đây - ai da! Má ơi!”
Lấy tay đẩy tiểu nhị bị dọa giật mình trở về chỗ cũ, Lý Hỏa Vượng đặt bát đũa trước mặt Tiểu Mãn. “Ăn cơm.”
Tiểu Mãn biểu cảm đau khổ nhìn chiếc bát trống không trước mặt, phảng phất đang nhớ lại điều gì. “Hắn cũng đã bán muội muội của ta rồi, muội muội ta bị bán cho một ông già năm mươi tuổi, muội ấy đã chết vì đẻ khó đầu năm nay.”
Trên bàn chi có tiếng đũa gõ vào chén, cùng với tiếng nhai nuốt, lúc này không có bất kỳ ai nói chuyện.
“Hắn chính là cặn bã! Ta hận hắn! Ta hận không thể ăn thịt uống máu của hắn!”
Tiểu Mãn nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này từ trong kẽ răng.
Nghe đến đây, Bạch Linh Miểu một mặt đau lòng ngồi bên cạnh dựa qua, giơ đôi tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Mẹ ta khuyên ta, nói rằng dù có thế nào thì hắn vẫn là cha ta, nói giết cha ruột sẽ bị trời trừng phạt, nhưng mà ta tha bị trời phạt, ta cũng phải giết chết hắn!”
Dùng thìa múc vài muỗng canh đậu phụ rau cải vào trong cái bát không của mình, Lý Hỏa Vượng bưng bát lên đưa đến miệng đổ vào, dường như đang tán gẫu mà nhẹ nhàng nói: “Ở nơi này ông trời không có mắt đâu.”
Trên bàn dần trở nên yên tĩnh, những người khác yên tĩnh ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tiểu Mãn.
Trong mắt bọn họ mang theo một chút phẫn nộ còn có bi thương. Mọi người đều là thuốc dẫn, đối với hoàn cảnh của Tiểu Mãn, bọn họ có thể đồng cảm.
Trước khi chưa đến nhà, ai cũng không dám chắc chắn bản thân có phải đã bị người nhà bán hay không.
Khi sự phẫn nộ trong mắt Tiểu Mãn mất đi, trong mắt chỉ còn lại sự mơ hồ sâu sắc, “Nhà của ta không còn nữa, bị ta tự tay dỡ rồi, ta không biết tiếp theo nên đi đâu.”
“Thịt lừa xào lăn, cá sông kho tàu ! Các vị khách quan từ từ dùng!” Tiểu nhị đặt hai dĩa thức ăn xuống, rời đi như kiểu bỏ trốn.
Lý Hỏa Vượng lấy chiếc bát trống của Tiểu Mãn qua, múc một bát cơm đầy vung, đẩy đến trước mặt cô ấy. “Ăn cơm.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng dùng đũa lôi ra một chiếc xương từ con cá kho tàu để làm tăm xỉa răng, một bên xỉa răng một bên đi về phía phòng trọ lầu hai.
Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng dần dần giải tán, nguyên cái đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại một mình Bạch Linh Miểu ở cùng với Tiểu Mãn.
Nước mắt từ lông tơ trên mặt Tiểu Mãn rơi xuống, không ngừng rơi xuống cơm.
Cô ấy run rẩy cầm đôi đũa lên, bưng bát lên, từng ngụm lớn ăn cơm đã bị nước mắt mình thấm vào.
Càng ăn nước mắt chảy càng nhiều, cuối cùng cô ấy bưng chén triệt để lớn tiếng bật khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận