Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1237: Mơ

Nhưng lần này, Lý Hỏa Vượng lại đặt người tí hon lên trên tấm gỗ ở rìa bàn cát, đối mặt với mình.
"Hửm? Đây là ý gì?"
"Có nghĩa là, ta bày chán rồi!" Lý Hỏa Vượng một tay siết chặt nắm đấm rồi đấm vào bàn cát, mô hình quái vật đó thoáng chốc đã bị đập nát, còn người tí hon bằng nhựa ở ngoài rìa cũng bị đánh rơi xuống đất.
“Dịch Đông Lai, anh trêu ta vui lắm sao? Muốn để người bệnh nhờ vào loại bàn cát này để bày tỏ thế giới nội tâm, từ trước đến nay chỉ cần sắp xếp một bàn thôi!”
"Vật là chết, người là sống, mỗi người chắc chắn có cách dùng khác nhau."
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng kìm nén sự tức giận trong lòng, lại ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại bàn cát.
"Nếu cậu đã chán, thế thì hôm nay tới đây thôi, cậu về trước đi, cũng đến giờ ăn rồi."
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng quay người đi về phía cửa.
Ngay khi sắp ra khỏi, hắn dừng lại: "Dịch Đông Lai, sau này ta sẽ phối hợp mọi phương pháp điều trị của anh, nhưng có một điều kiện, nếu về sau mẹ ta lại gọi đến, anh cứ nói là ta đang hồi phục tốt. Sẽ nhanh chóng được xuất viện.”
Trong nhà ăn của nhà giam Bạch Tháp, Lý Hoả Vượng nhai từng miếng một, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trước đó.
"Xúc Xắc là người thông minh, hắn sẽ hiểu mình không đấu lại Tư Mệnh, nếu như hắn nghĩ đều có chỗ đồ, vậy cũng chỉ có thể hợp tác với ta."
"Hôm nay ở trước mặt ta, ông ta chỉ như một món đồ có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào."
Ngay khi hắn đang dần mất hồn, bỗng nhiên yết hầu hắn bị thứ gì đó kẹp lại, đến mức mặt mày hắn đỏ bừng.
Lý Hỏa Vượng đứng lên, giãy giụa bóp lấy cổ của mình bằng hai tay.
Bỗng nhiên có một bàn tay lớn đập mạnh vào lưng Lý Hỏa Vượng khiến Lý Hỏa Vượng phải há miệng phun hết ra. Tất cả những thứ vừa ăn vào miệng đều bị phun ra.
Chờ Lý Hỏa Vượng ổn định hơi thở, cúi đầu nhìn về phía cái bàn không còn vẻ ban đầu, đúng lúc nhìn thấy trong bãi hổ lốn đồ ăn bị nôn ra lại có một người tí hon bằng nhựa vô cùng đơn giản.
Người tí hon kia cứ thế nằm nghiêng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt đen trắng xen kẽ kia.
"Đây là... ." Lý Hỏa Vượng lau miệng, cầm thứ đó giơ lên đèn tiết kiệm năng lượng để quan sát cẩn thận. Sau đó hắn phát hiện thứ này lại chính là người tí hon nhựa bên trong bàn cát lúc trước.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang suy đoán sao thứ này lại xuất hiện trong thức ăn của mình, hắn chợt nhìn thấy trong tay người tí hon nhựa trong tay mình mở miệng nói chuyện: "Quý Tai... Quý Tai! ..... Quý Tai! Đừng để lại dấu vết!"
"Há!" Lý Hỏa Vượng bật ngồi dậy ở trên giường với cơ thể đẫm mồ hôi lạnh, thở dốc từng hơi.
Hắn nhìn quang cảnh xung quanh, Lý Hỏa Vượng sửng sốt một hồi mới phản ứng được.
"Hoá ra... Hoá ra chỉ là giấc mơ thôi sao?" Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình chỉ sợ bóng sợ gió, lập tức thở phào một hơi, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, phát hiện mới ba giờ sáng.
Vẻ mặt Lý Hoả Vượng rất khó coi, hắn đưa tay xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, không khỏi cằn nhằn Dịch Đông Lai bày trò bàn cát gì đó vớ vẩn, làm cho mình luôn gặp ác mộng.
"Quý Tai!" Lý Hỏa Vượng vừa nghiêng đầu, bỗng nhiên phát hiện người tí hon bằng nhựa kia lại đứng trên tủ đầu giường bên cạnh với cơ thể phát sáng!
"Rầm" một tiếng, trong mơ, Lý Hỏa Vượng đập mạnh đầu vào tường khiến mình đau để tỉnh lại.
Đợi khi hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện không có bất kỳ người tí hon nhựa nào, hắn mới biết được đó lại là mơ, mình gặp phải mơ chồng mơ.
Nhớ tới giấc mơ kì lạ vừa nãy, Lý Hỏa Vượng ôm đầu nằm trở lại trên giường: "Ta khinh, con mẹ nó còn phát sáng trong đêm."
Suốt thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng nằm trằn trọc trên giường, làm sao cũng không ngủ được, cứ nằm thao thức như vậy đến lúc hừng đông.
Bữa sáng hôm nay của nhà giam Bạch Tháp là màn thầu và cháo hoa, màn thầu là sợi mì cũ, dai và có hương vị rất ngon.
Lý Hỏa Vượng thiếu ngủ, đang ngồi một góc ăn bữa sáng không rõ mùi vị gì: "Tất cả là do Dịch Đông Lai! Tự dưng rảnh rỗi kêu ta bái bàn cát gì đó, khiến đầu óc ta lộn xộn như vậy!"
Lý Hoả Vượng vẫn nhìn những người bị bệnh tâm thần khác ở xung quanh, thầm nghĩ trong lòng: "Xúc Xắc đã được phái ra, chỉ cần Xúc Xắc có thể đáp lời với Triệu Lôi thì chắc hẳn đám Thanh Vượng Lai sẽ tới cứu ta."
"Hi vọng tài ăn nói của Thanh Vượng Lai có thể phát huy tác dụng, nếu như bọn họ chạy tới cướp ngục thì ta thật sự phải khinh bỉ chết anh ta!"
Lý Hỏa Vượng không quan tâm Tam Thanh coi mình như tay chân, chỉ cần có thể giải quyết được phiền phức, những chuyện khác đều có thể thương lượng.
"Nhưng mà bây giờ sợ là sợ đám Thanh Vượng Lai chưa kịp hành động, mấy tên Tư Mệnh kia của Pháo Giáo đã tìm tới đây." Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, hắn liên tục nhìn xung quanh với vẻ mặt rất hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận