Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1417: Mục tiêu (1)

Vào lúc cô định chuẩn bị xuống lầu, nửa thân trên dữ tợn của Nhị thần chui ra từ phía sau lưng Bạch Linh Miểu.
Cô dùng đôi mắt thú to nhỏ kia nhìn chằm chằm Huyền Tẫn mà nói: "Tuế Tuế, nếu ngươi và Lý Hỏa Vượng gặp phải Tả Khâu Vịnh, nhất định phải cẩn thận, trước đây người của Bạch Gia Thôn thích dựng trụ người, thích hiến tế người sống như vậy, chứng tỏ rằng trước đây thiên đạo mà Vô Sinh Lão Mẫu nắm giữ chắc chắn không chỉ là loại sinh trưởng này, thiên đạo mà Tả Khâu Vịnh cướp đi cũng không chỉ có một loại, hắn ta chắc chắn đang giữ chiêu.
“Quang huy nhất vạn bát thiên thổ, thổ thổ giai tác hoàng kim sắc. Tứ sinh lục đạo nhất quang trung... Bất dục hồng trần triêm bộ vũ. Kim nhật thân văn tụng thử kinh, thủy giác hành hành giai bảo sở..."
Tận cùng bên trong đường khẩu của Bạch Liên Giáo, tiếng tụng kinh của ba mươi sáu vị sứ giả Bạch Lư không ngừng vang lên, trên tòa sen to đặt giữa bọn họ là Bạch Linh Miểu ngồi xếp bằng hai chân.
Cô lúc này hoàn toàn không phải bộ dạng khi ở trước mặt Lý Tuế, vẻ mặt từ bi, tràn ngập thần tính, dù là khuôn mặt dữ tợn của Nhị Thần cũng thế.
Cô có hai nửa thân trên giãn người ra, bốn bàn tay với hai mươi ngón thuôn dài bắt Liên Hoa Ấn vươn ra bốn phía giống như nhánh cây.
Trong tiếng tụng kinh vây quanh, thần chí của Bạch Linh Miểu bay ra ngoài, dấu ấn Bạch Liên giữa hai chân mày nhấp nháy.
Giờ phút này Bạch Linh Miểu cảm giác được tình cảm của Vô Sinh Lão Mẫu, nàng hoàn toàn mở ra lòng mình, cố gắng dung hợp từ bi trong lòng với từ bi trên người Vô Sinh Lão Mẫu.
Tình huống dần biến hóa, Bạch Linh Miểu chợt bay lên, từ khi trong lòng khuếch tán ra ngoài, khiến khuôn mặt của các Bạch Lư xung quanh đều tràn ngập từ bi.
Trong Hỗn Độn, Bạch Linh Miểu cảm giác tâm linh của Vô Sinh Lão Mẫu, hai người dính vào nhau, không thể phân biệt ai là ai nữa.
So với lúc trước, tử ý cơ hồ ngưng tụ thành thực chất hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nhân từ.
Nhưng Bạch Linh Miểu biết, nó không phải biến mất, mà là bị ẩn giấu đi.
Bạch Linh Miểu đóng gói ký ức phát sinh hôm nay mang theo ba phần tôn kính đẩy về phía Vô Sinh Lão Mẫu.
Cô cố gắng muốn liên lạc lại với Vô Sinh Lão Mẫu, mong đối phương giáng thần thông xuống, để Bạch Liên Giáo giúp đỡ cùng nhau đánh lui Thiên Trần Quốc.
Tuy rằng Thiên Trần Quốc cùng Vô Sinh Lão Mẫu không đội trời chung, Thiên Trần Quốc hưng sư động chúng đều là vì đối phó Vô Sinh Lão Mẫu.
Dù chỉ là vì tự bảo vệ mình, Vô Sinh Lão Mẫu khẳng định cũng sẽ ra tay, nhưng chưa được xác định thì Bạch Linh Miểu vẫn không yên lòng.
Nhưng yêu cầu của Bạch Linh Miểu không được đáp ứng, trừ cảm thụ một ít cảm xúc như có như không từ bên trên ra, cô không được trả lời rõ ràng.
Vô Sinh Lão Mẫu không đồng ý, nhưng chẳng phản đối, cảm giác không yên lòng.
Khi Bạch Linh Miểu cố gắng muốn tiến thêm một bước thì liên hệ với Vô Sinh Lão Mẫu dần đứt đoạn, khi cô lại mở mắt ra, cô đã trở lại đường khẩu Bạch Liên.
Bạch Linh Miểu nhìn ánh mắt của các Bạch Lư, cô hít sâu, giơ lên bốn cánh tay định tiến hành pháp hội thêm lần nữa.
Thiên Trần và Vô Sinh Lão Mẫu có thù sâu như biển máu, hiện giờ Thiên Trần sắp đến, cô nhất định phải bảo đảm Vô Sinh Lão Mẫu đến lúc đó ra tay giúp.
Không hiểu vì sao Vô Sinh Lão Mẫu quá khứ và hiện tại hơi khác.
Một giọng nói vang lên cắt ngang pháp hội của Bạch Linh Miểu:
“Thánh Nữ đại nhân.”
Bạch Linh Miểu cảm ứng, phát hiện người nói chuyện là Liên Tri Bắc đã giúp cô trở thành Bạch Liên Thánh Nữ.
Tín chúng Bạch Liên càng lúc càng đông, thân phận của Liên Tri Bắc trong Bạch Liên Giáo cũng nước lên thì thuyền lên, hiện giờ bà ta là phụ tá đắc lực của Bạch Linh Miểu trong giáo.
Tuy bề ngoài của Liên Tri Bắc là phụ nữ ba, bốn mươi tuổi, nhưng không dám khinh nhờn Bạch Linh Miểu trẻ hơn mình, bà ta cúi người cung kính nói:
“Thánh Nữ đại nhân, có tin tức của Tâm Tố, tổng cộng bốn người, thuộc hạ đã phái người đi mang họ về.”
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng gật đầu:
“Tốt, tạm thời đừng dùng bạo lực, nói chuyện đàng hoàng với họ đã. Hãy nói rằng có biện pháp khiến bọn họ phân rõ ràng, thoát khỏi Mê Võng. Nếu không khuyên được mới nghĩ biện pháp khác mang họ về."
Thật ra đây là chuyện tốt cho hai bên, chỉ sợ Tâm Tố sống không chịu tin, dù là Lý sư huynh trước kia ở trong vị trí của họ cũng sẽ không tin.
“Vâng.” Liên Tri Bắc lập tức vái chào.
“Nhưng phát động toàn bộ tín chúng Bạch Liên mà chỉ tìm được bốn người sao? Không biết bên Tuế Tuế tìm được bao nhiêu rồi, cứ cảm giác không đủ.”
Muốn bảy vòng tu chân đại thành, nhìn sao thì bốn Tâm Tố cũng quá ít.
Nghe lời này, Liên Tri Bắc do dự giây lát, lại nói với Bạch Linh Miểu:
"Thánh Nữ đại nhân, thật ra một số đệ tử trong giáo nghe người già nói một số lời đồn, có một ít Tâm Tố hợp mưu trốn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận