Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 145: Bé gái

“Oáp!” Cẩu Oa ngáp dài, dựa lưng vào cây cột bắt đầu ngủ gật.
Người khác cũng giống như bị truyền nhiễm, lục tục ngáp.
Nhìn người Ngô gia bị chuốc thuốc mê nằm dưới đất, trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên một chút nghi hoặc:
“Lẽ nào ta thật sự đi nhầm chỗ?”
Khi Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy thì từ đầu tường viện tử vang lên tiếng cười cợt:
“Hi hi, ngươi làm hỏng quy củ rồi.”
"Hi hi, ngươi làm hỏng quy củ rồi.” Giọng nói kia âm sắc rất cao, hơi giống giọng của phụ nữ nhưng không hoàn toàn giống.
Khoảnh khắc nghe âm thanh này, Lý Hỏa Vượng nhớ tới người phụ nữ chân nhỏ hét ra Hỉ Thần, người đó cũng có loại âm thanh này.
Lý Hỏa Vượng mang theo người khác vẻ mặt đề phòng từ trong phòng đi ra sân, chợt thấy một cái đầu nhỏ ló ra trên vách tường bên trái.
Đó là một cô nhóc thoạt nhìn chỉ có năm, sáu tuổi, đang vắt vẻo trên đầu tường, nghịch ngợm nhìn vào trong. Tóc của cô bé cột thành chùm sừng dê cao cao bằng sợi dây đỏ.
"Màu đỏ!" Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy sợi dây đỏ trên đầu cô bé thì tim bỗng đập nhanh.
“Chẳng lẽ đứa bé này là Tịch Nguyệt Thập Bát?”
Nhìn cô bé còn cười tinh nghịch, Lý Hỏa Vượng suy tư giây lát rồi từ tốn hỏi:
“Ta làm hỏng quy củ, nhưng cô bé cũng không hơn gì ta, chẳng phải buổi tối không cho ra ngoài cửa à? Tại sao cô bé còn ở bên ngoài?"
"Ta là con nít mà, người lớn mấy người không thể đi ra, nhưng con nít như chúng ta thì có thể đi ra ngoài chơi.” Cô bé không biểu hiện ra bất cứ địch ý gì với đám người Lý Hỏa Vượng.
Cô bé di chuyển đầu qua một bên, cười tủm tỉm nói tiếp:
"Nếu ngươi có thể cho ta kẹo thì ta sẽ không nói cho người khác."
Nhìn vị trí cô bé di chuyển đầu, người khác thoáng chốc trợn to mắt, tường quây đại viện Ngô gia rất cao, ít nhất hai trượng.
Vậy mà cô bé này có thể thoải mái di chuyển trên đầu tường, tức là không phải đứng trên thang mà đang đạp không khí!
Lý Hỏa Vượng nhìn cái đầu nho nhỏ kia, và bức tường cao xám tro ở dưới cái đầu.
Lý Hỏa Vượng vắt óc cũng không nghĩ ra một đứa bé có cái đầu nhỏ bình thường, chiều cao một mét hai có cấu tạo thân thể như thế nào, bọ tre sao?
Cô bé treo bên bờ tường vẫn đang nói chuyện:
"Hi hi, rốt cuộc ngươi có cho ta đường hay không? Nếu ngươi không cho là ta gọi người đến đấy.”
“Cho, đương nhiên cho chứ, đừng gấp gấp, giờ ta không mang theo kẹo, phải đi lấy chứ đúng không nào?”
Lý Hỏa Vượng nói xuôi theo cô bé, sau đó nghiêng người nhỏ giọng dặn dò Cẩu Oa ở bên cạnh.
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, trên mặt Cẩu Oa tràn ngập hoảng sợ, nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhét Đạo Linh vào ngực của Cẩu Oa thì cuối cùng cậu ấy cũng gật đầu, xoay người đi vào nhà.
“Được rồi, đệ ấy đã đi lấy kẹo, cô bé chờ một chút, dù gì cũng rảnh, hay là chúng ta tán gẫu một chút đi?"
“Được được, ta thích trò chuyện.” Có vẻ như cô bé rất ngây thơ.
Đối mặt thứ không rõ là địch hay bạn, ngữ khí của Lý Hỏa Vượng hết sức dịu dàng:
“Cô bé là con nhà ai? Tại sao lúc trước không gặp ở đầu thôn?”
Cô bé trả lời:
"Ta cũng không biết ta là con của ai nữa, bọn họ đều nói ta là con của ông Táo, nhưng ta rõ ràng không giống ông Táo dán trên tường chút nào.”
“Ồ? Cô bé và và ông Táo không giống à? Ta thì thấy khá giống, đều thích ăn kẹo. Ta còn nhớ lúc cúng ông Táo thì ông nội của ta luôn bôi miếng bánh ngọt lên miệng tranh vẽ ngài ấy.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói chuyện tay phải vừa lặng lẽ sờ thẻ tre màu đỏ giắt sau lưng.
Sừng dê trên đầu của cô bé đung đưa theo cái đầu lắc lư:
“Ngươi toàn nói bậy, ông Táo rõ ràng có bốn cặp mắt, năm cái tay, còn không mọc chân, ngươi thấy ta giống nó ở chỗ nào?”
Nghe đối phương không chút cảnh giác nói ra những lời này, mọi người ở đây đều cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nghe tả hoàn toàn không giống ông Táo trong lòng họ.
“Cô bé nói xạo phải không? Ông Táo sao mà có năm cái tay được, nếu không có chân thì sao đi đường?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng cố ý chất vấn, cô bé thoáng chốc nóng nảy:
“Ta không nói xạo, ta thấy tận mắt! Hơn nữa ai nói không có chân thì không thể đi, ông Táo rõ ràng có thể khiến ruột đỏ của mình thò ra làm chân.”
Cô bé vừa dứt lời, bên kia tường truyền ra giọng nói sợ hãi nghẹn ngào của Cẩu Oa:
“Lý sư huynh! Con bé chết tiệt này không có thân thể! Chỉ có một cái đầu!”
Cô bé vèo một cái rụt xuống tường, sau đó vọng ra tiếng hét thê thảm đến mức tận cùng của Cẩu Oa.
“Đệ hãy rung chuông đi chứ!”
Lý Hỏa Vượng cắn răng, nhanh chóng xông hướng cửa đại viện Ngô gia.
Khi bọn họ đi tới mé bên kia tường liền trông thấy Cẩu Oa run cầm cập đang kêu khóc quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, quần đã ướt đẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận