Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1447: Tử vong (2)

Nếu nói trên trời là của Đấu Mẫu, vậy bây giờ mặt đất thuộc về Tả Khâu Vịnh, Đấu Mẫu mạnh như vậy mà cũng chịu bó tay với hắn ta.
Tả Khâu Vịnh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Cực Đồ đen trắng phía trên đầu: "Ngươi cho rằng mình là ai! Tư Mệnh thua phàm nhân như ngươi cũng xứng đấu với ta?!”
Khoảnh khắc tiếp theo, hai Tả Khâu Vịnh đạp lên mây trắng bay về phía Đấu Mẫu ở trên trời, một bên đi hướng đen, một bên đi hướng trắng.
Lý Hỏa Vượng không dám bỏ mặc, bám sát theo sau, giữa trời và đất, ba bên đánh túi bụi.
Mỗi khi Lý Hỏa Vượng thi triển tu chân, mưu tính khống chế Tả Khâu Vịnh, luôn bởi vì các loại nguyên nhân không hiểu ra sao mà không có hoàn thành mục đích.
Trận pháp Yếm Thắng đang bị tín chúng Bạch Liên tan rã, nhưng giờ phút này mục đích của Tả Khâu Vịnh đã đạt được.
Cảm giác thời không thay đổi vị trí, trong đại dương trắng đen, nước không ngừng đổ xuống dưới.
Khi dị thường này xuất hiện, nói dối trong Đại Lương trở nên không ổn định, có một số người trở nên nghi thần nghi quỷ, có một số người lại trở nên tin tưởng bất cứ người nào, càng có một số người trở nên thích gạt người, thích nói dối, gây họa.
Sau khi đánh bại hóa thân Đấu Mẫu, Tả Khâu Vịnh cười lớn giữa không trung: “Ha ha ha ha! Ai còn dám nói ta là hoạn quan đái dầm? Ai còn dám nói ta là phế nhân không con?!”
“Ta muốn chết ai thì phải chết! Cho dù là Tư Mệnh cũng thế! Ta cũng có thể làm vua của thiên hạ này, làm bá chủ thiên hạ!”
“Người âm dương nát mông!”
"Hả?!" Tả Khâu Vịnh đột nhiên nhướng mày nhìn xuống, sau đó nhìn thấy khuôn mặt cười cợt của Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi thực sự đáng chết." Tả Khâu Vịnh lập tức lao xuống chỗ Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lập tức quay người muốn bỏ chạy, nhưng toàn bộ Thượng Kinh Thành lúc này giống như chống lại hắn, làm gì cũng không suôn sẻ.
Vô luận hắn chạy đi đâu, luôn sẽ có các thứ các đường, hoặc bị quấn chân, hoặc bị đập trúng đầu.
Lý Hỏa Vượng chưa kịp trốn bao xa thì Tả Khâu Vịnh đã đến sau lưng, hắn ta nâng đôi nhẫn long phượng đeo trên tay rạch cổ Lý Hỏa Vượng.
Đầu của Lý Hỏa Vượng bắn lên cao cùng vòi máu, lộn mấy vòng trên trời rồi nhanh chóng biến thành Xúc Xắc mười hai mặt, lại rơi xuống cổ.
Xúc Xắc mỉm cười nhìn Tả Khâu Vịnh trước mặt:
“Ha ha ha! Ngươi bị lừa."
Giây sau, một thanh Tích Cốt Kiếm chui ra từ ngực của hắn ta, Tả Khâu Vịnh khinh thường nói:
“Vết thương do phàm phu tục tử tạo thành đã không thể tổn thương ta được.”
"Vậy sao? Chưa chắc, ngươi không nhìn kỹ là ai đang cầm kiếm.”
Khi nghe thấy điều này, Tả Khâu Vịnh sửng sốt, cật lực nhìn ra sau lưng, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng.
Tùy theo Tích Cốt Kiếm bị rút ra, Tả Khâu Vịnh thi triển thần thông sinh sôi để vết thương khép lại, nhưng năng lực luôn hữu dụng lúc này không có hiệu quả.
Miệng vết thương truyền đến đau đớn, tùy theo máu loãng không ngừng tuôn ra, mang đi sự sống của Tả Khâu Vịnh.
"Điều này không thể nào, ta đã lấy ra tử vong trong người, hắn không thể nào giết ta."
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, mặt Lý Hỏa Vượng rớt xuống, lộ ra khuôn mặt kiên định của Bạch Linh Miểu, dấu ấn Bạch Liên trên trán cô không ngừng tỏa sáng.
"Ngươi không có thì ta tặng cho, vừa lúc Vô Sinh Lão Mẫu chưởng quản Thiên Đạo tử vong!” Bạch Linh Miểu cắn răng lao qua, nâng lên chém mạnh về phía Tả Khâu Vịnh, cắt đầu của đối phương.
Tùy theo đầu người nặng nề rơi xuống đất, thân thể của Tả Khâu Vịnh dần mất sức sống, hoàn toàn biến thành một xác chết không bao giờ có thể cử động.
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tả Khâu Vịnh khác.
Tả Khâu Vịnh đang lơ lửng trên không nhìn Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu và Xúc Xắc ở bên dưới.
Dù vừa rồi ba người thiết kế giết chết một nửa khác của Tả Khâu Vịnh, nhưng hắn ta ở trên cao vẫn không lộ vẻ mặt nghiêm túc.
“Ôi chà, ta thừa nhận lúc trước đã xem thường các ngươi, không ngờ mấy người còn có thể phối hợp với nhau. Nhưng mà, nếu các ngươi cho rằng dựa vào trò vặt này có thể thắng được ta, thắng Tư Mệnh thân thể như ta thì e rằng các ngươi đã nhầm rồi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Tả Khâu Vịnh trước mặt, nhìn lão thái giám tự mãn này: “Ngươi là Tư Mệnh, vậy ngươi nghĩ ta không phải Tư Mệnh sao?!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Tuế đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, lật da lưng của hắn lên, xúc tu rậm rạp và đống đầu người chui vào trong.
Xúc tu màu đen quấn đầu người làm Lý Hỏa Vượng phình to ra, chúng chui ra từ các ngóc ngách cơ thể hắn, không ngừng mấp máy đung đưa.
"Đi thôi!" Khi Lý Hỏa Vượng đưa tay ra kéo tay áo Bạch Linh Miêu, hai người lấy tốc độ cực nhanh lao về phía Tả Khâu Vịnh, rõ ràng là bọn họ đang chuẩn bị lặp lại chiêu trò tương tự, dùng cách đã đối phó với Tả Khâu Vịnh kia áp dụng vào Tả Khâu Vịnh này.
Tuy nhiên, Tả Khâu Vịnh dường như đã biết Lý Hỏa Vượng định làm gì từ lâu, hắn ta giơ hai tay lên cao vẫy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận