Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1470: Se mặt

"Cô nương, mời ngồi trên ghế, cô nương đứng thì sao ta se mặt được?” Lý Tuế oán trách thiếu nữ gầy guộc trước mặt.
Người đàn ông da đen ở phía sau nhéo mạnh cánh tay con gái mình:
“Người ta kêu ngươi đi qua, bị điếc hả?”
Nhìn cô bé ngồi ở trước mặt mình, Lý Tuế lấy một bọc nhỏ từ trong ngực ra, lấy một cục bông nhỏ chấm chút bột phấn tỉ mỉ vỗ lên mặt thiếu nữ.
Sau đó Lý Tuế lấy ra một sợi chỉ mảnh, đan chéo sợi chỉ, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ một đầu, dùng tay trái kéo một đầu sợi, cắn đầu kia vào miệng, ngón cái tay phải lúc mở lúc khép, miệng cắn chỉ và tay trái phối hợp tay phải rà lên rà xuống trên mặt thiếu nữ.
Theo sợi chỉ se, bụi phấn trắng và lông tơ trên mặt thiếu nữ bị cạo xuống, không lâu sau, khuôn mặt trắng mềm hiện ra.
Nhìn con gái của mình trở nên xinh đẹp hơn, người phụ nữ ở một bên mặt mày hớn hở nói:
“Chà, tay nghề của ngươi giỏi thật, nửa đấu gạo không đắt.”
“Phu nhân có thể dọn dẹp một phòng cho ta nghỉ tạm không? Đi một đường thật sự mệt vô cùng, nửa đấu gạo kia xem như quà cưới cho cô nương này.”
"Được, được!" Thấy không cần trả gạo, người phụ nữ da ngăm đen lập tức hớn hở đi dọn phòng.
Nửa đấu gạo nếu mang đi chợ có thể đổi tiền đồng, cho người ngoài ở nhà mình một đêm chẳng bị lỗ cái gì, đồ ngốc đều tính ra bên nào có lợi hơn.
Sau khi đưa người phụ nữ đi, Lý Tuế đang chuẩn bị dò hỏi thông tin từ cô bé này, dù sao đệ đệ của cô ta còn nhỏ, chưa biết nhiều, cũng chưa biết hết mọi thứ.
Sau khi dùng lưỡi liếm sợi chỉ mỏng, Lý Tuế bắt đầu lấy chỉ sửa lông mày cho cô bé:
“Cô nương, nàng thích lông mày kiểu cong hay xéo?”
“Đều được.” Cô bé nói nhỏ như muỗi kêu.
“Cô nương đã gả đi thì ta sửa kiểu xéo cho.” Nói xong lời này, Lý Tuế bắt đầu moi thông tin từ cô gái.
Tuy cô gái này không thích nói chuyện, ít nói, nhưng cung cấp thông tin rốt cuộc khiến Lý Tuế hơi yên tâm.
Ở đây rất an toàn, nó có thể nghỉ ngơi, bổ sung năng lượng trước khi lên đường, những ngày này nó ngày nào cũng sợ hãi, gần nửa tháng chưa ngủ.
Sau khi se mặt, lại búi tóc cho cô gái, Lý Tuế được quyền sử dụng một chỗ nhà thấp.
Lý Tuế vén khăn trải giường, rút hết cỏ tranh bên trong ra độn thành một đống, sau đó cởi túi da xuống, ôm tượng đất của Lý Hỏa Vượng, thỏa mãn nằm vào.
Lý Tuế không thích ngủ trên giường, nó thích cảm giác toàn thân bị bao vây hơn.
“Phụ thân, con tốt lắm, con đến đây đã qua ba năm, chỉ cần lại qua một trăm bảy mươi bảy năm nữa là có thể gặp lại phụ thân rồi.”
Lý Tuế vùi mình trong đống cỏ tranh thì thầm với tượng đất Lý Hỏa Vượng.
Nói chuyện với phụ thân xong, Lý Tuế lại móc ra tượng đất hình nương, thổ lộ buồn khổ của mình:
“Nương, con đã đoạt xá nhiều người, trong váy sắp hết chỗ, nếu sau này con không có chỗ chứa thì làm sao đây?”
Lý Tuế biết rằng bức tượng đất sét không thể trả lời mình, nhưng ít nhất sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nói chuyện với nó.
Hơn nữa nói chuyện với tượng đất không ngừng nhắc nhở chính mình rằng thân phận của nó là Lý Tuế, không phải ai khác.
Ngay lúc Lý Tuế đang ôm tượng đất chuẩn bị ngủ thì cửa gỗ bị người nhẹ nhàng đẩy mở rồi khép lại.
Vèo!
Áo của Lý Tuế nhanh chóng bị kéo vào đống cỏ, hơn nữa yên lặng theo dõi biến động.
Các loại pháp khí đã hiện ra trong đống cỏ, nếu tình huống không ổn chúng sẽ lập tức tấn công.
Ngay sau đó, âm thanh nghẹn ngào của một giọng nữ vang lên trong phòng:
"Đại nương, là ta, van cầu ngươi mang ta đi đi, ta muốn học se mặt trang điểm với đại nương, ta không cần tiền, dọc đường chỉ cần cho chút đồ ăn là được.”
Mắt của Lý Tuế vươn ra một chút từ đống cỏ, nhìn thấy người bước vào không phải là Đại Tề Giam Thiên Tư muốn lấy mạng của mình, mà là cô bé mới được mình se mặt.
Cô bé quỳ rạp dưới đất, hai tay nâng một ít đồng tiền bạc vụn cùng một cây trâm bạc đưa đến trước chỗ ngủ của nó.
"Đại nương, ta cầu ngươi! Ta thật sự không thể gả đi, nếu ta gả thì ta tiêu đời!”
Nghe được mục đích của đối phương, Lý Tuế giả vờ thay quần áo, chui ra từ trong đống rơm:
“Ôi chà, cô nương làm gì vậy, mau đứng lên nói chuyện.”
Lý Tuế nâng cô bé lên, không ngừng an ủi, nó đã biết đầu đuôi sự tình.
Mẫu thân muốn cô nương tên Trần Chiêu Đệ gả cho một ông già, nói gả chứ thật ra là bán, quan trọng là ông già đó đã chết năm người vợ.
Cụ thể chết như thế nào thì cô nương này không rõ, nhưng có thể xác định là, nếu cô ta gả sang e rằng mất mạng.
Sau khi biết được sự việc, trên mặt Lý Tuế lộ ra một tia xấu hổ, hiện tại nó không thể tự bảo vệ mình, nếu mang theo cô gái này sẽ càng phiền toái hơn.
Đúng lúc này, tiếng chửi rủa của người phụ nữ từ ngoài nhà truyền đến: "Đại a đầu! Chết ở đâu rồi! Lũ lợn trong chuồng đang la inh ỏi! Không nghe thấy sao? Còn không mau đi cho heo ăn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận