Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 209: Tìm được

Lý Hỏa Vượng vươn tay vỗ nhẹ lưng của Bạch Linh Miểu, suy tư một lát sau, mơ hồ nói:
“Huynh ... đi làm rõ một ít chuyện, cũng xử lý một ít phiền phức, sao các ngươi đến đây?’.
Lý Hỏa Vượng không muốn khiến người khác biết chính mình trải qua cái gì, cũng không muốn khiến bọn họ biết quá khứ chính mình làm cái gì.
Nhiệt tình nói chuyện một buổi rồi mọi người dần dần an tĩnh lại.
Cạnh đống lửa trên đường mòn khu rừng đen ngòm, Lý Hỏa Vượng bưng bát canh nóng nhấp một ngụm, trừ ấm bụng ra cũng là để súc mùi máu trong miệng.
Má trong của cậu bị cắn nát hết, nhưng Lý Hỏa Vượng biết rằng vết thương cỡ này sẽ lành ngay.
Bóp nhẹ bàn tay phải trơn mềm của Bạch Linh Miểu, cậu lại âm thầm an ủi cô ấy.
“Không sao, phiền phức đều kết thúc, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát về nhà."
Lý Hỏa Vượng nói rồi nhìn mọi người quay quanh ở trước mặt mình, thấy quan tâm trong mắt họ, cậu biết trên đời này còn có người quan tâm mình.
Lý Hỏa Vượng chắp tay với người khác:
"Các vị vất vả, Lý mỗ ở đây cảm ơn."
Lý Hỏa Vượng không nói lời cảm ơn gì đó, có một số việc chỉ cần ghi nhớ trong lòng, không cần thiết nói ra.
Lữ Trạng Nguyên ngồi bên tay phải Đan Dương Tử lên tiếng, vẻ mặt cười nịnh nói:
“Ôi chao, đâu cần nói thế, điều nên làm thôi.”
“Mới rồi tiểu đạo gia bị sao vậy? Trúng tà à, vì sao ăn đá? Tai họa nào mà lợi hại quá vậy?”
Lý Hỏa Vượng sớm biết nguyên nhân Lữ Gia Ban đến đây, cậu không để bụng mấy việc nhỏ này.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cười gượng chỉ vào đầu mình:
“Đầu của ta có bệnh nhẹ, yên tâm, không phải việc lớn gì.”
Cẩu Oa ngồi cạnh Khương Anh Tử trợn to mắt nói chuyện: “Lý sư huynh thấy ổn chứ? Về sau sẽ không chui vào bụng của người khác ăn từ trong ra ngoài nữa chứ?”
Vừa dứt lời, nhìn mặt của đám người Lữ Trạng Nguyên sợ hãi xanh mét, Triệu Ngũ đấm mạnh vào eo của Cẩu Oa, vội nói đỡ lời:
“Nói bậy bạ gì ở trước mặt người ngoài thế hả, Lý sư huynh của chúng ta đã bao giờ ăn thịt người? Chẳng qua là lúc bị bệnh giả vờ đã ăn thịt người thôi.”
“A! Đúng đúng, ôi, cái óc heo của ta luôn nhớ nhầm.” Cẩu Oa phát hiện đã nói sai, vội hùa theo Triệu Ngũ.
Nhưng lời này không trấn an Lữ Trạng Nguyên được bao nhiêu, nụ cười trên mặt ông rõ ràng cứng ngắc, con trai út ở cạnh ông thì không kiềm được run cầm cập.
Lý Hỏa Vượng phá vỡ bầu không khí người khác cố gắng giả tạo:
“Được rồi, đừng diễn kịch nữa, có một số việc đã làm thì nhận, không cần thiết che đậy cái gì."
"Lữ bầu gánh, người sáng mắt không nói tiếng lóng, trước kia đúng là tại hạ từng làm nhiều chuyện khốn nạn, ta không muốn giải thích cái gì, chỉ có thể nói, đó không phải là điều ta muốn.”
“Nếu Lữ bầu gánh sợ tổn thương đến người trong nhà, vậy chúng ta chia tay từ đây, nếu cảm thấy không sao thì các ngươi theo bao lâu tùy thích. Từng là bằng hữu của nhau, Lý mỗ sẽ bảo vệ an nguy cho các ngươi.”
“Ấy ấy, tiểu đạo gia nói gì kỳ, lão hán là loại người làm bộ làm tịch vậy sao. Ta tin nhân phẩm của tiểu đạo gia, chắc chắn tiểu đạo gia có nỗi khổ lên.” Lữ Trạng Nguyên cười nịnh vội bưng bát canh nóng lên.
"Lão hán lấy trà thay rượu xin lỗi tiểu đạo gia, ai nói muốn đi? Người nào đi là con của rùa nghìn năm!”
Lý Hỏa Vượng nâng bát lên đưa hướng Lữ Trạng Nguyên, há mồm uống một hớp.
Ở trong lòng Lý Hỏa Vượng thì Lữ Trạng Nguyên đi hay ở là việc nhỏ, hiện tại cần suy xét là sắp tới cậu sẽ làm gì.
Châm chước một lúc, Lý Hỏa Vượng nói với đám người ở trước mặt:
"Chúng ta bị những chuyện này làm chậm trễ lâu quá rồi, may mà vấn đề đều bị giải quyết, ngày mai chúng ta tiếp tục xuất phát, rời đi Tứ Tề.”
Chỉ cần đưa những người này an toàn về nhà thì trên người cậu bớt nhiều gánh nặng, về sau làm chuyện gì cũng tiện lợi nhiều.
"Lý sư huynh, chúng ta còn chưa thể đi, sư thái nói nếu chúng ta tìm được sư huynh thì nhớ đưa về báo bình an.” Bạch Linh Miểu truyền lại tin tức bất ngờ này cho Lý Hỏa Vượng.
"Báo bình an không cần thiết chuyên môn đi một chuyến, viết phong thư tìm trạm dịch gửi đưa đi là được."
Nếu vấn đề giải quyết xong thì không cần thiết quay về nữa, tuy An Từ Am không xa cũng chẳng gần.
"Không phải, sư thái nói sư huynh phải quay về, thoạt trông dường như có chuyện gì cần trực tiếp dặn dò.”
“Trực tiếp dặn dò?" Lý Hỏa Vượng nhíu mày suy tư: “Nghe không giống như chỉ để báo bình an, sư thái có chuyện gì không?"
Suy xét một chút, Lý Hỏa Vượng nhét bát vào tay của Bạch Linh Miểu:
“Được rồi, vậy lại đi Hằng Hoa Sơn một chuyến, vừa lúc thừa dịp cơ hội này chải vuốt lại tình huống tổng thể của thiên hạ này.”
Đến nơi quái quỷ này luôn bị đuổi theo, không có thời gian chải vuốt lại chốn này cụ thể là gì.
Có bao nhiêu môn phái, phạm vi thế lực của họ rộng cỡ nào, tiếp xúc với bọn họ có gì cần kiêng kỵ không.
Nếu về sau còn phải sống tiếp ở đây thì cần tìm hiểu rõ những chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận