Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 465: Thủng bụng (1)

Hai người này trông có vẻ không mạnh, nhưng Lý Hỏa Vượng không ra tay vì cậu biết thứ mình học toàn là sát chiêu.
Nếu thật sự ra tay, hai người này không chết thì cũng bị thương nặng, mà cảnh này lại hoàn toàn không phải là thứ mà Lý Hỏa Vượng muốn làm.
Thân thể Lý Hỏa Vượng xoay chuyển trong đầm lau sậy, không ngừng tránh né đòn tấn công của hai đối thủ.
Không biết thứ chiếm hữu cơ thể bọn họ rốt cuộc là tà túy gì, thân thủ nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng, Lý Hỏa Vượng nhất thời vô cùng bị động.
“Bộp!” Dưới chân Lý Hỏa Vượng không vững, hai người kia trực tiếp xông lên, bọn họ không trực tiếp tấn công Lý Hỏa Vượng, mà lại đi cướp lấy thanh kiếm tiền đồng trong tay Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ấn tay của mình, giây tiếp theo, ‘keng’ một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trên lưng nhẹ đi một chút: “Hỏng rồi!"
Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu lại, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Tử Tuệ Kiếm tỏa ra tà khí đâm mạnh về phía mặt mình.
Cậu muốn phản kích hoặc ngăn lại thế nhưng hai tay của cậu đều bị hai tên thanh niên Bạch gia kia tóm chặt.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng lập tức thay đổi vị trí, dịch chuyển cơ thể sang trái mấy tấc.
"A từ na linh quang đạt nhiếp.” Thanh kiếm tiền đồng trong tay Lý Hỏa Vượng nổ tung, dưới sự can gián của ánh sáng màu đỏ, cậu cắt đứt những ngón tay đang tiến sát mình kia dễ dàng như trở bàn tay.
Sau đó, một cước đá bay hai người trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhanh kéo xa khoảng cách với những người khác.
Cũng chính vào lúc bọn họ đối mặt nhau, người nam nhân ôm lấy Tử Tuệ Kiếm đột nhiên quỳ một gối xuống với vẻ mặt méo mó, vẻ âm u trên mặt kia nhanh chóng biến mất.
"Soạt". Tử Tuệ Kiếm trong tay hắn vô lực cắm xuống mặt đất, hắn quỳ trên đất với vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh, điên cuồng gầm lên.
Nhìn hai người thanh niên bị mình chém đứt ngón tay trước mặt, một người nhà họ Bạch khác bị tà khí nhập vào cơ thể, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một tiếng: “Hà cớ phải làm thành như vậy? Nói chuyện êm đẹp không được sao?”
Lời nói vừa dứt, lau sậy xung quanh bắt đầu rung chuyển, từng khuôn mặt nam nhân u ám như ẩn như hiện trong lau sậy màu vàng sáp.
Những khuôn mặt không có chút hơi ấm kia khiến Lý Hỏa Vượng rùng mình, gần một nửa thành viên của nhà họ Bạch đều bị tà túy nhập thể rồi.
Trong số đám người này, ông lão một răng được Bạch Trại dìu đỡ xuất hiện, ông run lẩy bẩy, bắt đầu nói.
Cái miệng chỉ có một chiếc răng đóng mở theo tiết tấu, đang hát cái gì đó, một số bùn đen hôi thối chảy ra từ khóe miệng ông: “Thiền... phố lũy... tà thực...”
Khi giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lại này vang lên, mấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đó chính là Du lão gia, mặc dù không có tiếng chuông rung, thân ảnh kia của Du lão gia ngưng tụ mơ hồ dị thường nhưng Lý Hỏa Vượng đã sử dụng Du lão gia nhiều lần như vậy, hình dáng của bọn chúng vẫn là thứ có thể nhận ra được.
Nhìn thấy Du lão gia thoắt ẩn thoát hiện như ma quỷ giữa không trung, Lý Hỏa Vượng nhớ đến thông tin mà Bạch Linh Miểu đã nói với mình lúc trước ở Thanh Phong Quan.
Tại sao một cô nương bình thường như cô ấy lại biết về loại tà túy Du lão gia này?
Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi thứ đều đã rõ ràng, ông lão này có lẽ chính là vị gia gia đã kể chuyện cho cô ấy.
Nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt bọn họ, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, bây giờ mình có nói gì e rằng cũng vô dụng.
Đã đến mức này rồi, có tiếp tục kiên trì sợ rằng thật sự sẽ nhìn thấy máu, mình không muốn đánh nhau với người nhà của Bạch Linh Miểu.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, lập tức xoay người chui vào trong đám lau sậy rậm rạp, quay về đường cũ.
"Đợi lát nữa xem tiểu tử đeo mặt nạ kia còn ở đó hay không, nếu như hắn còn ở đó, ta phải nghĩ cách để giữ hắn lại, cho người nhà họ Bạch tranh thủ chút thời gian để rút lui.”
Nhưng đang đi như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng bắt đầu sáng tối bất định.
Dựa theo thời gian hắn bỏ ra trước đó, lúc này nên sớm ra khỏi đầm lau sậy rậm rạp này rồi mới phải, nhưng hiện tại thậm chí còn không nhìn thấy cả bóng của mép bờ lau sậy.
Cậu lập tức nhớ đến lời nói của Bạch Trại trước đó, ở trong đầm lau sậy này vô cùng dễ lạc đường.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ta bị vây hãm ở trong này rồi?” Lý Hỏa Vượng đột nhiên đứng yên, từ từ chuyển động cơ thể, nhìn cảnh tượng giống hệt nhau xung quanh, cẩn thận phân biệt.
“Soạt!” Một tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong đám lau sậy, Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người né tránh.
Nhưng giây tiếp theo, một cơn đau nhói phát ra từ phía sau eo cậu.
Khi Lý Hỏa Vượng bất giác mở miệng vì đau đớn, từng chiếc xúc tu lúc nhúc màu đen vươn ra từ sâu trong cổ họng, đau đến không ngừng run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận