Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1363: Mai phục (2)

“Lúc trước Tà Mẫu nô dịch chúng ta như trâu bò, toàn bộ Thiên Trần Quốc là địa ngục trần gian." Nói đến đây, Phá Đại Nhĩ chắp hai tay vào nhau đung đưa hướng phía nam, nói tiếp: “Tiền bối của chúng ta bị buộc bất đắc dĩ mới liều mình phản kháng."
"Lý tiên sư, lẽ nào ngươi quyết giúp Tà Mẫu, lại biến Thiên Trần Quốc này biến thành địa ngục trần gian?"
Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi đó, nhìn quanh bốn phía:
“A, lại là mạnh ai nói mình có lý phải không? Đứng ở góc độ của các ngươi thì cảm thấy các ngươi là người tốt chứ gì?”
“Muốn khiến ta giúp các ngươi phải không? Được, vậy giúp các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng muốn đi chọc vào Bạch Liên Giáo, ta bảo đảm Bạch Liên Giáo sẽ không đi Thiên Trần các ngươi, Lý Hỏa Vượng này nói được làm được!"
Nghe lời này, vẻ mặt Phá Đại Nhĩ nghiêm túc không mở miệng, rất hiển nhiên không dễ dàng tin lời bảo đảm của Lý Hỏa Vượng.
"Ta nói cho ngươi biết, đừng giở trò này với ta, vô dụng, nội gian của các ngươi đi Đại Tề tìm hiểu được nhiều tin tức, nhưng các ngươi không tìm hiểu được tại sao ta muốn giúp đỡ Bạch Liên Giáo! Lý Tuế ra tay!”
Vừa dứt lời, thân thể Lý Hỏa Vượng tản ra như hạt cát.
Nhưng nhóm người Phá Đại Nhĩ nhanh chóng nhìn ra manh mối, chỉ thấy ông già một mắt nâng lên gậy thiền hồ lô huơ nhẹ phía trước, rạp hát bốn phía đèn đuốc sáng trưng thoáng chốc như tấm rèm bị phất lên.
Lý Hỏa Vượng toàn thân rực lỡ mang theo thân thể vỡ vụn xông đến trước mặt ông già.
Ông lão lập tức giơ gậy đánh về phía Lý Hỏa Vượng, nút chặn miệng hồ lô lục tục bắn ra, lực hút mãnh liệt ập đến.
Nhưng thân thể của Lý Hỏa Vượng dễ dàng bị hút vào hồ lô khiến ông già một mắt biết đây là ảo giác.
Chờ khi lão kịp phản ứng lại thì dường như đã muộn, Lý Hỏa Vượng toàn thân rực lửa thật sự đã đến sau lưng lão.
Tích Cốt Kiếm đâm vào bướu nhô cao trước khi ông già phản ứng lại.
Âm thanh giống như bọc mủ tan vỡ vang lên, từ miệng vết thương tuôn ra tanh tưởi, mủ nhớt lầy như nước mũi vàng.
Những chất dịch đặc sệt bị lửa trên người Lý Hỏa Vượng nướng bốc hơi thành khói trắng.
Xúc cảm từ chuôi khiến khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong bãi mủ đó giấu cái gì.
Lý Hỏa Vượng cầm chuôi kiếm kéo xuống, cục bướu bị chém đứt, một pho tượng giấu trong bãi nước mủ lộ ra.
Trong bướu thực ra có một bức tượng thần, đây là điều mà Lý Hỏa Vượng không ngờ tới, nhưng theo Xúc Xắc nói, người dân Thiên Trần Quốc không có chút tín ngưỡng nào, làm sao có thể có tượng thần?
Lý Hỏa Vượng muốn xác định bức tượng này là ai, nhưng khuôn mặt của bức tượng dính đầy mủ đặc sệt, không thể thấy rõ rốt cuộc là tượng thần gì.
Lý Hỏa Vượng dọc theo sức mạnh định chém luôn ông già thành hai khúc cùng cục bướu thì người khác lao tới.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Nguyên lớp da đầu người bị lột nguyên vẹn xuất hiện trên đỉnh đầu, định trùm xuống người Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không biết thứ giống như Huyết Tích Tử có tác dụng gì, hắn duy nhất biết là ngũ quan trên da người mấp máy, phỏng chừng không phải thứ tốt.
Lý Hỏa Vượng quay đầu né thoát, bất chợt bàn tay từ đầu vươn tới định chộp ngực Lý Hỏa Vượng, tính giở trò cũ lấy đi tiên thiên nhất khí.
Nhưng lần này, Lý Tuế rất hiển nhiên đã chuẩn bị trước, bảy, tám xúc tu duỗi qua quấn chặt đối phương.
Nhưng điều mà Lý Hỏa Vượng không ngờ tới chính là bàn tay khác vươn tới chộp lấy xúc tu của Lý Tuế, thoáng chốc lấy ra nhiều thứ từ xúc tu.
Lý Hỏa Vượng không biết đối phương lấy đi cái gì từ xúc tu, hắn chỉ cảm giác có máu nóng dồn lên não.
"Chết tiệt!" Lý Hỏa Vượng gầm lên, xé da mặt xuống dán lên mặt của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, cơm đen thối rữa từ bên cạnh tràn ra, như sóng thần bao phủ Lý Hỏa Vượng và những người dây dưa với hắn, dù vậy hắn vẫn dứt khoát xé da xuống.
Hai bên giằng co cân sức ngang tài, rõ ràng là bọn họ biết Lý Hỏa Vượng kiêng kỵ điều gì, giống như tìm được sơ hở, mỗi khi có sơ hở đều muốn đánh lén, hoặc muốn cướp lấy Tích Cốt Kiếm của hắn.
Đối mặt với bọn họ, Lý Hỏa Vượng nhất thời vẫn không có biện pháp nào tốt, vô luận là tu chân ra chân thực, hay đau đớn của Áo Cảnh Giáo thì bọn họ đều có thể dễ dàng rút ra những thứ hắn thi triển lên người họ.
Vì đối phó chính mình, lần này Thiên Trần Quốc phái người đến thực lực cực kỳ dũng mãnh, không thua gì đại quân không thể nói.
Lý Hỏa Vượng rất lo lắng, không chỉ cho bản thân mà còn cho Đại Lương, hắn đối phó bọn họ đã vất vả như vậy, nếu bọn họ thật sự tìm được biện pháp đi qua Đại Tề thì e rằng Đại Lương thật sự mất nước.
Xúc Xắc lừa hắn chuyện khác, nhưng điểm này thì nói thật, Thiên Trần Quốc cực kỳ hóc búa.
Lý Hỏa Vượng biết chính mình không kéo dài được, không thể tiếp tục giằng co.
Chỗ này là sân nhà của họ, hiện tại không đi, chờ càng nhiều người Thiên Trần Quốc kéo đến, sợ rằng chính mình muốn đi đều đi không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận