Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1306: Thiền

Cũng không biết bởi vì lần trước đánh rắn động cỏ hay là do nguyên nhân gì, sau một khoảng thời gian rồi bọn họ cũng không có xuống tay lần nữa.
Bọn họ không động thủ, Lý Hỏa Vượng cũng không thể không làm gì mà chờ bọn họ, hắn vẫn làm việc của mình như cũ, cứu Đại Tề.
Nhìn thấy sắc mặt dân chúng bốn phía tốt hơn trước nhiều, có thể nhìn ra Đại Tề đang dần dần hồi phục, bất kể là triều đình hay thành lập Giám Thiên Tư lần nữa cũng đều đại diện cho thế lực ta nắm trong tay đang dần dần mở rộng.
Những người may mắn sống sót trong Đại Tề đều nghe được tin tức U Độ có lương thực, họ đang dần dần tới gần bên này mà trong đó, mấy tên chạy trốn nhanh nhất quả nhiên là có thần thông.
Không biết là có phải do áp lực có chung kẻ thù, hay là nói hứa hẹn trước đó của Thiền Độ hữu hiệu, dù sao quả thật bây giờ toàn bộ Đại Tề cũng đã bị ta khống chế chặt chẽ.
Có nhân thủ của Đại Tề, nếu gặp tình huống lúc trước, mục tiêu của Lý Hỏa Vượng không chỉ là giết sạch bọn họ.
Cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm.
Hắn muốn bắt lấy Tâm Bàn bên kia, rút xương sống lưng của hắn ra làm thành Tích Cốt Kiếm sau đó mượn năng lực của Tích Cốt Kiếm đi tới thế giới bên kia của bọn họ, tìm hiểu rõ ràng xem cuối cùng tất là chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ những chuyện này thì bước chân bỗng nhiên ngừng lại, hắn thấy Miêu Quế Hoa, cô gái nhỏ bé kia.
Cô bé ôm vài cái xương sườn trong tay, nhón chân đi vòng quanh những đứa trẻ khác, lắng nghe một ông già nói gì đó.
Lý Hỏa Vượng lấy mặt mình ra, đi tới xoa nhẹ lên đầu cô bé: "Ở đây làm gì?"
"Bồ Tát!" Miêu Quế Hoa vui vẻ gọi Lý Hỏa Vượng, trong mắt tràn đầy sự không muốn xa rời.
Đến khi nghe Lý Hỏa Vượng hỏi đang làm gì, cô bé mới cố hết sức giơ xương sườn trong tay lên.
"Đại sư phụ bảo em đi ra nhặt một ít đồ vật có thể đốt, em nhìn thấy ven đường có nhiều xương cốt của những người này cho nên em lập tức nhặt về."
Thấy hòa thượng Chính Đức Tự có thể để Quế Hoa làm việc vặt mỗi ngày, Lý Hỏa Vượng cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao dựa theo giá trị quan của bọn họ, con người nhất định phải có giá trị mới có thể sống, đứa trẻ không có giá trị phối hợp chỉ ở trong bình hoa, bán đi dùng làm thân thể cứng.
"Quế Hoa, chỉ sợ xương cốt không thể làm củi đốt được nhưng em về nói với những hòa thượng kia, có thể thử mài tro cốt thành bột phấn, rắc vào trong ruộng làm phân bón."
"Vâng, em sẽ nhớ kỹ!" Miêu Quế Hoa dùng sức gật đầu, xương sườn trong lòng cô bé trượt xuống một ít, cô bé ngồi xổm xuống dùng hai tay ôm, ôm mấy cái xương sườn trong lòng kia chặt hơn một chút.
"Đi đi, đừng chạy loạn, mặc dù có nha dịch tuần tra nhưng bây giờ người trong thành nhiều hơn, không thể thái bình được."
Miêu Quế Hoa hơi không nỡ khi nhìn về phía người già đang nói chuyện: "Bồ Tát, em có thể nghe xong rồi mới về không?"
Lý Hỏa Vượng xoa đầu cô bé rồi nhìn ông già râu bạc trắng kia: "Đang làm gì thế?"
"Ông đang giảng cổ, lúc ông nội chưa chết, ông ấy cũng giảng cổ cho em."
Nghe thế, Lý Hỏa Vượng cũng không đi, dứt khoát đi theo nàng ở một bên nghe ngóng.
"Ôi… mấy người sinh vào thời giờ tốt, vậy sẽ khổ đó, khổ hơn so với hiện tại nhiều. Không hiểu cái gì cả, cả ngày chỉ có thể bò trên mặt đất ăn bùn, kết quả chúa nhìn không vừa mắt, ông ấy ra tay."
"Ông ấy bảo chúng ta có thể dùng bông vải dâu làm quần áo, ông ấy bảo chúng ta có thể trồng lương thực, có thể nuôi gà nuôi vịt, còn bảo chúng ta dùng lửa, quan trọng hơn nữa là chúa đã cho chúng ta khai sáng trí tuệ."
"Cho nên người chúng ta mới có thể biết liêm sỉ mà nói quy củ, từ đó trở đi chúng ta mới khác xa hoa điểu trùng thú."
Nghe thế, lông mày Lý Hỏa Vượng nhíu lại, hắn mạnh mẽ nắm tay, ngã tư đường xa xa có một quý bà đi ra, phất tay về phía hắn: "Quế Hoa! Mau lại đây!"
Miêu Quế Hoa nhìn thấy phú bà kia, không để ý tới việc xem trò vui trong chốc lát, vui vẻ chạy tới chỗ bà ta ở bên kia: "Mẹ! Mẹ xem này, con tìm được nhiều xương cốt lắm!"
"Vậy sao? Con gái của ta thật lợi hại! Đi, chúng ta mang những xương cốt này đưa cho đại sư." Quý bà nắm tay Quế Hoa, đi về phía Chính Đức tự.
Khi Miêu Quế Hoa đi xa, Lý Hỏa Vượng mới hỏi ông già tóc trắng xoá: "Vị lão trượng này, có thể hỏi một chuyện không? Trước đây không có lương thực, sao ông lại sống tiếp được thế?"
"Ờ." Vẻ mặt ông già kia tiếc hận: "Con dâu tôi hiếu thuận, bọn nó cắt thịt trên người cho tôi ăn, cuối cùng bọn nó đã chết, tôi đây không chết mà vẫn còn sống, thật sự là nghiệp chướng."
"Khó tin thật." Lý Hỏa Vượng nhíu mày, người xung quanh tự nhiên tản ra đi làm việc của mình, không lâu sau trên đường chỉ còn lại hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận