Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 819: Ngật Bão (1)

Thế nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, khi nhìn thấy người kia đã chết, những người đeo khăn trắng bên nồi phía xa như thế phát điên, tay không lấy hòn đá trong vại sành ra, ném về phía Lý Hỏa Vượng.
“Không thể dây dưa với bọn họ.” Hai tấm phù lục dán vào chân Lý Hỏa Vượng, cơ thể hắn mang theo tàn ảnh mà xông ra khỏi cửa thành.
Nhưng vừa ra khỏi cổng thành, Lý Hỏa Vượng liền sững sờ, trên bãi đất trống rộng lớn ngoài cổng thành chi chít những nạn dân quần áo rách rưới, gầy như khúc gỗ. Nhưng cho dù quần áo bọn họ có bẩn thỉu rách rưới thế nào, trên đầu mỗi người đều quấn một chiếc khăn trắng, những người này đều là tín đồ của Pháp Giáo.
"Ta sớm nên nghĩ tới mới phải, cuộc sống càng khó khăn, loại tà giáo này sẽ ngày càng có thị trường. Thực lực của Pháp Giáo ở Đại Tề này e rằng còn mạnh hơn Pháp Giáo Đại Lương nhiều.”
“Huynh đệ tỷ muội, xông lên, đạo nhân áo đỏ kia đã giết chết Vu Chúc của chúng ta.”
Cùng với tiếng kêu gào trên tường thành, các nạn dân lần lượt bừng tỉnh, bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận được những ánh mắt dày đặc kia nhìn vào mình, nhìn những nạn dân chi chít trước mặt, Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng.
Hắn nắm chặt lấy Tử Tuệ Kiếm trong tay, ngay sau đó dùng tay kia nắm lấy Tích Cốt Kiếm, rút ra và nện mạnh xuống đất.
Mà các xúc tu của Lý Tuế cũng mở túi dụng cụ tra tấn của Lý Hỏa Vượng ra, ngoại trừ chiếc xúc tu quấn lấy thanh kiếm tiền đồng kia, những xúc tu khác đều nắm lấy một dụng cụ tra tấn đã được mài đến sáng bóng.
“A a a.” Những nạn dân gầy như que củi há miệng, lộ ra những chiếc răng vàng, giống như xác sống xông về phía Lý Hỏa Vượng.
“Lý Tuế, lên!" Hai chân Lý Hỏa Vượng đạp một cái, không chùn bước mà xông vào đám người.
Cùng với việc Tích Cốt Kiếm khua mạnh, các nạn dân phía trước lập tức như lúa bị gặt trên đồng, cơ thể chỉ còn lại một nửa phun ra máu tươi, lần lượt ngã xuống đất.
Ở trong đám người, Lý Hỏa Vượng nhảy lên cao, rồi lại đánh mạnh xuống, mỗi một nơi đi qua đều gây ra một vùng gió tanh mưa máu.
Mặc dù những người Pháp Giáo này rất đông, nhưng không có bất kỳ người nào có thể chống đỡ nổi một chiêu của Lý Hỏa Vượng.
Tử Tuệ Kiếm không hổ là binh khí nhà binh, giết chết nhiều người như vậy, Lý Hỏa Vượng chẳng những không hao kiệt sức lực, ngược lại càng giết sức lực càng khỏe.
Hắn phát hiện trước đây mình đã sử dụng Tử Tuệ Kiếm sai chỗ rồi, ở trong loại chiến trường này mới là nơi mà Tử Tuệ Kiếm nên ở.
“Giết giết giết!” Tay cầm Tử Tuệ Kiếm, hai mắt Lý Hỏa Vượng hoàn toàn đỏ ngầu, mọi thứ xung quanh đều là màu đỏ.
"Keng" Tử Tuệ Kiếm vung mạnh xuống, chém đứt một cái liềm như chém bùn. Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng vô thức nhắm chuẩn mục tiêu, người chặn đường tiếp theo lại đột nhiên dừng lại.
Đó là một người phụ nữ quấn khăn xếp màu trắng, nàng ta đang đứng đó, trong lòng ôm một đứa bé đã chết bị ruồi bu khắp người, Lý Hỏa Vượng nhìn qua cũng có thể biết được người phụ nữ này bị điên rồi. Người phụ nữ nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, lấy ra một con dao rỉ sét từ trong tã lót, dùng sức đâm vào người Lý Hỏa Vượng.
Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào người của người phụ nữ kia, thậm chí ngay cả đứa bé trong lòng nàng ta cũng hoàn toàn bị đánh thành bùn nhão.
Bành Long Đằng một tay một người, trực tiếp lấy người sống làm binh khí, mạnh mẽ vung vẩy ra xung quanh, bốn phương tám hướng lập tức được dọn ra một vùng đất trống lớn.
"Phù... phù...” Thu Ngật Bão ngồi dưới đất, phồng má, cẩn thận thổi củi lửa dưới cái bát vỡ.
"Ục ục ục" Nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục của mình, Thu Ngật Bão liền nắm lấy dây thắt lưng, dùng sức siết chặt hơn một chút.
Mặc dù tên của mình là Ngật Bão, nhưng Thu Ngật Bão rất ít khi có hội ăn no bụng.
- Giải thích từ "Ngật Bão" nghĩa là ăn no. Hết giải thích.
Lúc ở cạnh cha mẹ đã như vậy, sau khi gả cho người ta lại càng như vậy.
Đun một lúc, thấy lửa hơi nhỏ, Thu Ngật Bão lập tức lòng đầy lo lắng.
Sau khi nhìn trái nhìn phải, nàng ta nhanh chóng nhặt một số xương người từ đống lửa gần đó và đặt chúng vào trong ngọn lửa để đun.
Thấy ngọn lửa dưới chiếc bát vỡ đã bùng cháy trở lại, lúc này Thu Ngật Bão mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta cẩn thận mở mảnh sành trên chiếc bát vỡ ra, để lộ ba viên đá sỏi lăn tròn do nước sôi sùng sục bên trong chiếc bát.
Sau khi lấy ra một con dao rỉ sét và chọc nhẹ vào hòn đá, trên khuôn mặt bẩn thỉu của Thu Ngật Bão bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
Sau khi nắp mảnh sành lại, rồi lại bỏ thêm chút củi, nàng ta cẩn thận ôm tã bọc bên cạnh được quấn thành từ những lớp áo bông rách rưới, nhẹ nhàng lắc lư.
"Con trai, đá hôm nay sắp được nấu nhừ rồi, đợi nấu nhừ rồi, con uống bát canh đá này vào, bệnh của con sẽ khỏi hoàn toàn, còn có thể thành tiên đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận