Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 355: Cái vạc (1)

"Huynh biết đệ vì huynh mà trả giá nhiều như vậy, huynh nhận tấm ân tình của đệ, nhưng Bảo Lộc, nếu đệ thật sự muốn tốt cho một người thì đừng áp đặt ý tốt của mình cho người khác, mà hãy để người khác tự mình lựa chọn."
"Còn nữa, cảm ơn thông tin của đệ, cái này rất có ích với huynh.”
Lý Hỏa Vượng vỗ vỗ vai cậu ấy, chống nạng đi vào phía trong hang kia, trong ánh mắt của cậu mang theo vẻ kiên quyết.
Sau khi những người khác liếc nhìn nhau một cái, cũng nhanh chóng đi theo.
Tôn Bảo Lộc nhìn bóng dáng bọn họ dần dần chìm vào hố đen kia, cậu cố hết sức khống chế đôi chân run rẩy của mình, vẻ mặt có lúc do dự, có lúc đấu tranh, cuối cùng nghiến chặt răng trực tiếp đi theo.
"Nếu huynh đã nhất định phải đi, vậy đệ cũng cùng đi với huynh. Đệ đã từng vào trong đó, có thể giúp mọi người dẫn đường.”
Theo sau, một vài người cầm đá huỳnh quang, từng người một đi vào trong hang tròn, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Tiếng gió Thanh Khâu còn có ánh nắng ấm áp trên bầu trời cũng biến mất hoàn toàn.
"Phù..." Khi Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng thở ra một hơi, một làn khói trắng phun ra từ miệng Lý Hỏa Vượng.
“Bảo Lộc, ở trong này luôn lạnh như vậy sao?” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến Tôn Bảo Lộc đang căng thẳng tinh thần cao độ giật mình.
Sau đó, cậu ấy vội vàng gật gật đầu: “Không sai, lần trước tới cũng lạnh như vậy, càng đi vào trong lại càng nóng.”
Nói xong, cậu ấy đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt mọi người: "Đệ dẫn đường, mọi người nhất định phải theo sát, chính là ở phía trước không xa, lúc đó một người bạn của đệ đã đột nhiên biến mất ở đó.”
Lời nói của Tôn Bảo Lộc khiến bọn người trở nên căng thẳng, nhao nhao nắm chặt lấy vũ khí của mình.
Trong hang rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của đám người Lý Hỏa Vượng ra thì không còn âm thanh nào khác.
Môi trường bên trong hang không phải là động đá vôi mà là một loại hang đá nào đó, cửa hang dần dần dốc xuống, càng đi vào trong càng rời xa bề mặt quả đất, bọn họ đang đi xuống.
Trong hang ngoằn ngoèo, tất cả mọi người đều không nói gì, bọn họ đã đi được một lúc rồi, còn chưa tới đáy, có lẽ nơi này căn bản không có đáy, điều này cũng không chắc chắn.
May mà càng đi xuống, cái hang này cũng càng to ra, không còn gây khó chịu như khi mới bước vào.
“Đợi đã, dừng lại.” Lời nói này là của Lý Hỏa Vượng, cậu nhạy cảm quỳ một gối xuống, khẽ cau mày nhìn dấu chân trên mặt đất.
"Đây không phải là dấu chân của một đứa trẻ, mà là dấu chân của một người trưởng thành bình thường. Xem ra, ngoài Tôn Bảo Lộc khi còn bé ra, trong động này còn từng có người tới."
“Không có việc gì, đi tiếp thôi.” Lý Hỏa Vượng đứng lên, tiếp tục đi sâu xuống hang. Thực ra so với tà túy, cậu càng kiêng kỵ gặp phải con người hơn.
Nếu ai đó có thể tự do ra vào hang huyệt chứa đầy tà túy, điều đó có nghĩa là thực lực của hắn tuyệt đối không tầm thường.
Hang động bắt đầu rẽ ngoặt, Tôn Bảo Lộc dừng lại trước đường rẽ, cậu ấy vô cùng căng thẳng nuốt nước bọt và nói: “Năm đó chính là sau khi rẽ vào đường rẽ này, một người bạn của đệ đột nhiên biến mất.”
Cảm giác sợ hãi của Tôn Bảo Lộc bắt đầu lây nhiễm trong lòng mọi người, lúc này, tất cả mọi người đều nâng sự cảnh giác lên 200%.
Lý Hỏa Vượng đặt tay lên vai Tôn Bảo Lộc, dùng sức kéo về sau, tiên phong đi qua đoạn rẽ trước mặt.
Cậu đứng đó cầm chuôi kiếm, quan sát mọi thứ bên ngoài, nhưng Lý Hỏa Vượng, người sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, lại không gặp phải bất cứ cuộc tấn công nào.
"Đệ có chắc là ở đây không? Ngoại trừ hai con dê đã chết từ lâu rồi thì trên mặt đất không có thứ gì khác cả.”
“Dê chết?” Đám người Tôn Bảo Lộc thận trọng đi đến phía sau người Lý Hỏa Vượng, giơ cao đá huỳnh quang trong tay, nhìn về phía bên trong.
Trong một vùng bóng tối phía trước, thực sự chỉ có hai con dê chết, không có gì khác.
Nhìn khuôn mặt khô quắt của bọn chúng, còn có thân thể phủ đầy bụi bặm nhưng vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là đã bị lạc và mắc kẹt đến chết ở trong hang động này.
"Soạt" một tiếng, hai cái xác dê khô trên mặt đất bị kiếm của Lý Hỏa Vượng chém làm đôi, nội tạng khô đen như cục than lăn ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng không để yên, trực tiếp dẫm chân lên nó.
Cậu không định giữ lại hai cái xác khô này ở sau người mình, như vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ bọn chúng đột nhiên bò dậy và lén tấn công mình thì nguy to.
Mặc dù như vậy là thận trọng quá mức nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng trong hoàn cảnh này, mình có thận trọng thế nào đi nữa cũng không sai.
Sau khi hoàn toàn nghiền nát xương của hai con dê thành tro, lúc này Lý Hỏa Vượng mới bỏ trường kiếm vào vỏ trong tay, tiếp tục đi vào bên trong.
Toàn bộ hang động càng đi càng sâu, càng đi càng rộng rãi, có điều Lý Hỏa Vượng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía xa tối tăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận