Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 217: Trúng tà

Xuân Tiểu Mãn chưa từng trải qua trường hợp này, nhất thời có chút hoảng loạn, vội vàng muốn dùng kiếm đỡ.
Nhưng kiếm thu về nửa đường thì dùi gỗ đã dí vào cổ Xuân Tiểu Mãn.
Thiếu niên thu khiên về, hai tay ôm quyền:
“Đã nhường!”
Tất cả điều này đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến nỗi chẳng những ra ngoài dự đoán của Tiểu Mãn, thậm chí Vương Thành Hưng ở một bên xem cũng bị bất ngờ.
“Hừm? Hạ bàn dao động nhiều như vậy, xem ra tiểu nương tử này thật sự không có sư phụ dạy, thì ra ta đã nghĩ sai.”
Trong mắt Xuân Tiểu Mãn lộ ra một chút không cam lòng, lại lần nữa một tay giơ kiếm nói với thiếu niên kiệm lời:
“Khá lắm, tới nữa!”
Hai bên nhanh chóng đánh qua đánh lại, Tiểu Mãn thua nữa, lần này càng thảm, ngay cả kiếm đều bị chấn bay ra ngoài.
Tuy binh khí của đối phương kỳ lạ nhưng dư sức đối phó Tiểu Mãn.
Lại so vài trận, Tiểu Mãn không thắng trận nào.
Chỉ có một lần, Tiểu Mãn dứt khoát đánh liều lấy thương đổi thương, mới miễn cưỡng thắng một ván.
Nhìn bộ ngực lên xuống biến to của Tiểu Mãn, Vương Thành Hưng sợ chọc khóc khuê nữ này, vội tiến lên ngăn trở.
"Cô nương, được rồi được rồi, trời sắp tối, hôm nay hãy dừng ở đây thôi.”
Xuân Tiểu Mãn có chút chật vật cực kỳ không cam lòng hỏi:
"Kiếm pháp của ta rất tệ sao?"
Những gì vừa phát sinh khiến Tiểu Mãn tràn ngập cảm giác thất bại, thứ mình luyện tập mấy ngày qua có lẽ như trò cười trong mắt họ.
Trên thực tế đã thành trò cười, đám tiểu bối vây xem cười suốt.
Vương Thành Hưng ngượng ngùng cười nói:
“Cô nương bước giả chém ngang, cung bộ chém xuống, cầm kiếm đâm tới, co chân đâm thẳng chém xuống, tất cả đều luyện rất vững chắc, nhất định là bỏ công luyện tập, đối phó một, hai nông dân bình thường thì rất giỏi.”
Vương Thành Hưng chỉ nói được có thế, không nói thêm nữa.
Xuân Tiểu Mãn nghe hiểu ý của đối phương, đây là đang nói mình mới nhập môn.
“Nếu ta muốn tăng lên thực lực thì nên nỗ lực theo hướng nào?”
“Cô nương à, nữ hiệp không dễ làm đâu, thuyết thư toàn nói xạo, cô nương hãy về nhà đi.”
Vương Thành Hưng nói rồi hai tay dâng lên một lượng bạc kia.
Rất hiển nhiên hắn xem Tiểu Mãn là con cái nhà giàu khao khát hành hiệp trượng nghĩa.
Tiểu Mãn đẩy bạc trở lại:
“Vị lão bá này, ta không muốn làm nữ hiệp gì cả, ta chỉ muốn có thể tự bảo vệ mình trong loạn thế, xin giải thích nghi hoặc!"
Có lẽ là giọng nói của Tiểu Mãn kiên định khiến Vương Thành Hưng cảm giác được đối phương có chút không tầm thường, hắn trầm tư một lúc rồi nghiêm túc nói:
“Cô nương không có sức, nhưng thân thể dẻo dai, tốt nhất hãy tìm kiếm pháp thích hợp cho mình. Hạ bàn của cô nương không đủ vững, phải luyện trung bình tấn, thêm nữa luyện công không thể cứ vùi đầu tập, cô nương cần có người tập chung.”
“Đương nhiên, luyện công tốt nhất là có vị sư phụ dạy cho.”
Tiểu Mãn lại nhìn thoáng qua thiếu niên cầm thuẫn cây mây, muốn hỏi thăm đối phương tập công phu gì, nhưng cuối cùng cô ấy không hỏi.
Một lượng bạc, đối phương có thể nói nhiều như vậy đã tận tình tận nghĩa, hỏi tiếp nữa thì vượt giới hạn.
Xuân Tiểu Mãn sẽ không bá đạo vô lý, cô ấy cầm lại kiếm từ tay Dương Tiểu Hài, vái chào từ biệt Vương Thành Hưng.
“Tiểu Mãn tỷ, tỷ đã lợi hại lắm rồi, tỷ mới luyện bao lâu chứ, chờ qua vài năm chắc chắn đánh thắng hắn.” Dương Tiểu Hài vừa đi theo vừa cổ vũ.
Nói xong những lời này, Dương Tiểu Hài vẻ mặt khinh thường nhìn những người khác trong luyện võ trường.
"Hơn nữa, những người này không lợi hại gì hết, ở trước mặt Lý sư huynh của chúng ta phỏng chừng không đỡ nổi một hiệp.”
"Ngậm miệng, đi mau!" Xuân Tiểu Mãn sải bước nhanh hơn, lời của Dương Tiểu Hài chẳng những không có an ủi cô ấy, ngược lại càng khiến cảm thấy mình vô năng.
"A!" Đột nhiên một lão phụ nhân bốc mùi khai, tóc như bị chó cắn không biết từ đâu chạy ra nhào về phía Dương Tiểu Hài.
Biểu cảm của lão phụ nhân cực kỳ dữ tợn, thêm bề ngoài như thế trông như ác quỷ.
Tiểu Mãn định rút kiếm khỏi vỏ thì sau lưng có luồng gió mạnh thổi tới, đó là Vương Thành Hưng, không đợi phụ nhân kia đụng tới Dương Tiểu Hài thì hắn đã xông lên ôm chặt bà ta.
Vương Thành Hưng cười gượng gạo với Xuân Tiểu Mãn:
"Cô nương, xin thứ lỗi, sư nương của ta cứ như thế, trúng tà đã rất nhiều năm."
"Trúng tà?" Tiểu Mãn nhìn về hướng lão phụ nhân kia, trông thấy đối phương ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Tiểu Hài sau lưng mình, răng va vào nhau phát ra tiếng lách cách rất rợn người.
“Nếu trúng tà thì có mời người làm pháp sự chưa?"
“Ài, mời chứ, vô luận là ni cô trên núi hay hòa thượng đều đã mời, nhưng sư nương mãi không tỉnh táo lại, tội nghiệp sư phụ của ta.”
Vương Thành Hưng than thở nói xong những lời này, mang theo sư nương của mình định rời đi.
"Trúng tà? Sư nương?" Mắt Xuân Tiểu Mãn sáng rực, chợt nghĩ ra một cách.
Nếu làm tốt chuyện này thì đối phương chẳng những chỉ điểm cho cô ấy, e rằng sẽ dốc túi trợ giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận