Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1187: Phật (2)

Tòa đại điện này thấp thoáng dưới mấy cây bạch quả cứng cáp. Bởi vì là một ngôi điện mới, du khách ít ỏi, nhìn từ chính diện mang một bầu không khí vắng vẻ, trang nghiêm.
Khi Lý Hỏa Vượng đi theo Thiền Độ bước vào, lại phát hiện bên trong trống rỗng, mặc dù có một đài toạ sen, nhưng mà bên trên trống không, xung quanh cũng không có gì khác.
Mặc dù đại điện trống không, thế nhưng mà bên trên lư hương kia lại cắm không ít hương, tượng Phật còn chưa tới, mà hương đã được cắm trước rồi.
"Có ý tứ gì? Phật Tổ của các ngươi chạy rồi? Muốn ta giúp tìm trở về ư?"
Thiền Độ lắc đầu, từ một bên lấy ra ba nén hương, mượn ngọn nến châm lửa, rất cung kính bái một cái với đài toạ trống rỗng kia.
"Lý thí chủ, trong khoảng thời gian này ta phái đệ tử ra ngoài cuối cùng lại nghe ngóng được một số tin tức, nghe nói chúng ta có thể còn sống sót cũng không phải là trùng hợp, những người chúng ta đây là được người khác cứu giúp?"
"Có người để Long Mạch của Đại Tề kết nối với Đại Lương, mới khiến cho chúng ta, những người vốn phải chết đi, được may mắn còn sống sót?"
Nghe nói như vậy, sự đề phòng sâu trong mắt Lý Hỏa Vượng dần dần tản ra, dường như cũng hiểu ra đối phương muốn bản thân giúp đỡ cái gì, giọng điệu của hắn trầm thấp nói: "Không sai."
"Xin hỏi quý họ quý danh của ân nhân là gì? Mong rằng Lý thí chủ cho biết, nghe nói người này có liên quan đến ngươi?" Nói đến đề tài này, biểu tình của Thiền Độ lập tức nghiêm túc.
"Hắn ta đều đã chết rồi, ngươi hỏi cái này thì có ích lợi gì chứ?"
"Không, những người Đại Tề chúng ta có thể còn sống sót hoàn toàn dựa vào ân tình của ân nhân, huống chi những người xuất gia chúng ta lại càng không thể nhận không ân tình của người khác, sau những việc mà ân nhân đã làm, bần tăng muốn lập thân Phật cho ngài ấy, nhận được sự kính trọng và ngưỡng mộ của vạn dân."
"Ha ha." Lý Hỏa Vượng nhìn bảo toạ trống không trước mắt, cười khan hai tiếng. "Đây là thành Phật rồi? Tiểu tử kia thành Phật rồi ư? Hắn ta cũng không tin phật, quá trẻ con rồi."
"Vậy theo Lý thí chủ thấy, thế nào mới là Phật? Là những người tu hành đã trải qua ba kiếp vô lượng kia, hay là những người đã tu hành hoàn toàn phúc đức lẫn trí tuệ kia? Hay là vị Phật này?" Thiền Độ dùng tay chỉ đài toạ trống rỗng trước mặt.
Lý Hỏa Vượng ngồi dưới đất, duỗi ngón tay viết ra mấy Phật tự lên phiến đá cẩm thạch trên mặt đất, nhìn hàng chữ đó một lát rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Người cứu giúp bách tính khắp thiên hạ, mang lại may mắn cho vạn dân theo lý nên thành Phật, bần tăng còn để đệ tử ra ngoài thông cáo cho bách tính khác của Đại Tề, là vị Phật nào đã cứu giúp bọn họ, để những người mang ân đến đây thăm bái, nhận hương khói từ vạn nhà."
"Người cũng đã chết rồi, nói những điều này thì có ích lợi gì đâu."
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng giơ tay lên, toàn bộ những phiến đá cẩm thạch trên sàn của đại điện nhanh chóng dính với nhau, cuối cùng tập trung bên trên đài toạ kia, tạo thành một bức tượng đá có hình dáng của một người thư sinh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia xuất hiện trước mắt mình, Thiền Độ vẫn luôn rất bình tĩnh ngay lập tức mở to hai mắt nhìn, "Là hắn ta ư? !"
Lý Hỏa Vượng không hứng thú lắm thở dài một hơi, quay người rời khỏi ngôi Phật điện mới mở này.
Mà hòa thượng vẫn đứng bất động ở nguyên tại chỗ, hai mắt ông ấy sáng lên nhìn bức tượng Phật trước mắt. "Hoá ra đây chính là Phật."
Sau khi biết được tượng Phật đã được dựng lên, bên trong Chính Đức Tự, phàm là hoà thượng đến từ Đại Tề đều rối rít buông những việc đang làm trong tay xuống, cầm hương lên rất cung kính thăm bái.
Cũng không lâu sau, lác đác một số người Đại Tề sống ở trong thành không biết từ đâu nghe được tiếng gió, cũng rối rít mang theo hương đèn cống phẩm, kéo theo con cháu tới quỳ bái, đến tận đêm muộn cũng không ngừng nghỉ.
Lý Hỏa Vượng núp trong bóng tối âm thầm nhìn tất cả từ xa, nhìn thấy bức tượng bị hương khói bao phủ kia, thính giác nhạy cảm giúp Lý Hỏa Vượng nghe được tất cả thanh âm của những vị khách dâng hương kia trong tai.
Nghe thấy bọn họ thành kính cúng bái, thành kính cầu nguyện, dường như thực sự cho rằng tảng đá kia sẽ đáp lại bọn họ vậy.
Mà khi nhìn thấy những người này, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát giác ra, Gia Cát Uyên đã thực sự cứu được rất nhiều người.
Vị hòa thượng ở một bên rất phấn khởi nói. "Đạo sĩ, ngươi tu thành cho ta thật sao, ta muốn đi làm việc thiện, ta cũng muốn thành Phật!"
Lý Hỏa Vượng mặc kệ hắn ta quay người liền chuẩn bị đi, mà đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy, vị phương trượng của Chính Đức Tự kia, mang theo chúng đệ tử vẻ mặt trang nghiêm đi tới.
Bọn họ dường như đang cử hành một nghi thức Phật Giáo nào đó, nhưng mà Lý Hỏa Vượng nhìn không hiểu bọn họ đang làm trò trống gì.
Chỉ thấy hai tay vị phương trượng kia dâng lên một tấm lụa vàng, vô cùng thận trọng quấn lên trên thân tượng đá, ngay sau đó lại lấy ra một cây bút đỏ bọc chu sa, nhẹ nhàng điểm một cái lên mi tâm tượng đá Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận