Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1499: Phản kích (1)

"Ta có thể có tư tâm, khiến sư huynh đệ chúng ta tránh thoát một kiếp này, nhưng ta không thể chính mình đều không làm được, lại lừa người tin tưởng ta đi làm, như thế rất vô sỉ.”
Vải trắng bị chậm rãi mở ra, sát khí ngất trời xông hướng linh bài treo đầy tường làm chúng lắc lư:
"Mà lòng của ta cũng quá mềm yếu, nhưng nếu muốn báo thù cho Tuế Tuế, ta không thể mềm lòng."
Khi Bạch Linh Miểu cầm mạch đao bằng cả hai tay, rối rắm và ưu sầu trên mặt đều biến mất, lệ khí bắt đầu ngưng tụ.
Khi lệ khí đọng trên mặt Bạch Linh Miểu thì vẻ mặt của Nhị Thần trở nên yếu đuối, nhưng bốn tay cùng nắm lấy mạch đao, lệ khí đồng thời ngưng tụ trên hai khuôn mặt.
Hai cái miệng cùng cong lên lộ nụ cười tàn nhẫn.
Mạch đao to lớn bị hai tay phải cầm vung mạnh, lưỡi đao bén chém đứt tim nến, sáp nến rơi xuống nhang.
Khi nhang bốc cháy, lửa đốt bàn thờ, rồi lan sang linh bài đầy tường. Khi Bạch Linh Miểu đi ra từ đường thì bên trong đã đầy khói đặc.
“Cháy! Mau chữa lửa! Bên dưới chứa nhiều lương thực của chúng ta, đủ ăn mấy chục năm!” Cẩu Oa sốt ruột giậm chân, mang theo người khác trong Ngưu Tâm Thôn bắt đầu cứu hỏa.
Khi Bạch Linh Miểu bước ra khỏi tín chúng Bạch Liên trên người xăm Bạch Lư, các loại tai họa xăm Bạch Lư, và Lạt Ma già nua xăm Bạch Lư dần tụ tập ở sau lưng cô, hơn nữa càng lúc càng nhiều, mênh mông hùng dũng.
Hai tay phải của Bạch Linh Miểu cầm mạch đao đỏ, một tay trái cầm trống giắt bên hông, tay còn lại cầm một thanh Tích Cốt Kiếm, đó là kiếm của Lý Hỏa Vượng, nhưng hiện tại hắn dùng không được nữa.
Bạch Linh Miểu cảm nhận Tích Cốt Kiếm kết nối Đại Tề và Đại Lương, hai cái miệng đồng thanh kêu lên:
“Kêu người trong giáo sẵn sàng, nhất định phải cố gắng nhanh chóng khiến toàn Thiên Trần Quốc cũng đều nhiễm sát!”
"Hiện giờ Thiên Trần Quốc vô chủ, chúng ta nhất định phải trợ Vô Sinh Lão Mẫu đoạt lại quê hương chân không!"
"Tuân mệnh, Thánh Nữ đại nhân! Hồng dương kiếp tẫn, bạch dương đương hưng!" Đám Bạch Lư cùng hò reo.

Gió nhẹ nhàng thổi tung tóc Lý Hỏa Vượng, hắn đứng đó, tay phải cầm một cái đầu Xúc Xắc đẫm máu, trên mặt đất bên cạnh hắn là thi thể không đầu của Đại Lương quốc sư.
Trước kia Đại Lương quốc sư ngụy trang quá giỏi, nhưng đã bị Lý Hỏa Vượng biết Hoàng Phủ Thiên Cang là cây kim mà Tam Thanh đâm vào thì hắn sẽ không để người này sống.
Nhưng vào lúc này, hắn hoàn toàn không đặt sự chú ý vào Xúc Xắc đã chết, hắn đứng trên tường Thượng Kinh Thành nhìn chăm chú hỗn loạn ở bên dưới.
Dù cho hắn đứng cao như vậy vẫn có thể cảm giác được sát khí nồng nặc phía dưới, nhiễm sát, toàn bộ Thượng Kinh Thành đều nhiễm sát.
Trong Thượng Kinh Thành hiện giờ vô cùng hỗn loạn, mỗi người đều có thể bởi vì chút chuyện nhỏ mà chĩa dao vào nhau, toàn bộ trật tự dường như đang trên bờ vực sụp đổ, trong lòng mọi người tràn đầy lệ khí.
Lý Hỏa Vượng có thị lực rất tốt, có thể nhìn thấy phía dưới phát sinh các sự tình, từng giây từng phút đều có xung đột, từng giây từng phút đều có người chết, gần như nguyên Thượng Kinh Thành sắp biến thành chiến trường.
Nhiễm Sát Lệnh không phải một câu nhẹ hẫng, nó nặng như núi Thái đối với tất cả dân chúng.
Nhưng rất hiển nhiên, Cao Trí Kiên nhiễm sát không chỉ có làm bách tính nhiễm sát rồi bỏ mặc.
Keng keng keng!
Tiếng chiêng gõ vang, một tiểu tướng sau lưng cắm cờ tam giác hai mặt cưỡi ngựa nhanh gõ chiêng lao đi trên đường.
"Ăn đồ ăn hoàng gia! Ăn đồ ăn hoàng gia!" Người đàn ông vừa đánh chiêng vừa hét lớn.
"Trên tám tuổi, dưới bảy mươi tuổi, không phân biệt giới tính! Một tháng hai điếu tiền ba đấu gạo! Mỗi bữa có thịt!”
Một tháng hai điếu tiền ba đấu gạo, điều kiện này coi như cực kỳ dày, đối với phần lớn bách tính là cám dỗ chết người.
Làm có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng mà đối với người nhiễm sát thì hoàn toàn không e ngại.
Cùng với tiếng gõ chiêng, dân chúng Thượng Kinh Thành nghe tin lập tức hành động, hình thành những dòng người chảy hướng binh bộ.
Hiển nhiên, loại chuyện này không chỉ xảy ra ở Thượng Kinh Thành, lục đạo trong Đại Lương, Thanh Khâu, Hậu Thục đều phát sinh chuyện này mỗi phút mỗi giây.
Cao Trí Kiên nói không sai, dân là binh, binh là dân, bách tính rốt cuộc là dân hay binh tùy vào hắn ta chọn. Rất nhanh sẽ hình thành Binh Gia mới, còn nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ bên dưới, thì thào:
"Toàn thiên hạ có bao nhiêu người? Có thể khởi bao nhiêu lần Tương Tương Thủ?”
Hiện tại xem ra, rất khó nói Tương Tương Thủ là Tư Mệnh, so sánh Tư Mệnh khác, Tương Tương Thủ tỏ ra càng nguyên thủy, càng giống là Thiên Đạo.
Chỉ cần có thể trả cái giá nó cần là có thể mượn dùng sức mạnh của Thiên Đạo.
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về Thiên Ngoại Thiên trên đầu, suy nghĩ những Tư Mệnh mình chưa từng gặp.
Có vẻ như Tư Mệnh cũng có những cách tồn tại khác nhau, không chỉ là số ít mà hắn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận