Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 646: Bằng hữu (1)

“Nếu Hồng Trung có thể lợi dụng thân phận của ngươi đến gần Gia Cát Uyên, vậy người thật hãy làm thử xem, không chừng thành công.”
“Nhưng mà ...” Con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi rút nhỏ, điều này khác với suy nghĩ của hắn, hắn còn cho rằng là trong tư sẽ báo thù Tọa Vong Đạo, hắn nương theo đó đi săn bắn Bắc Phong, sao kết quả vẫn dính dáng với Gia Cát Uyên?
"Như thế nào? Ý ngươi nói không muốn đi?" Ngữ khí của đạo nhân này trở nên lạnh lùng, hai Nguyên Anh trên cổ của hắn hơi hé mắt ra, bên trong lóe tia sáng đen mơ hồ.
"Không dám." Lý Hỏa Vượng hơi cúi đầu.
"Đi đi, có được hay không cứ làm thử đã.”
“Vâng, Giam Thừa đại nhân."
Lý Hỏa Vượng đã nhìn ra, tên này muốn làm thử, mạng sống của Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của hắn ta.
Thái độ của Lý Hỏa Vượng khiến đạo nhân răng sâu vừa lòng gật đầu, ngay sau đó hắn ta nâng đầu người ngồi xuống ghế, tùy ý phất tay:
"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
Lý Hỏa Vượng thầm sửng sốt, vậy là xong rồi? Tiếp đó thì sao? Tọa Vong Đạo giết Giam Thừa của Giam Thiên Tư, khiêu khích cỡ đó mà sang trang nhẹ hẫng vậy?
Lý Hỏa Vượng cảm thấy hỏi ngay bây giờ thì không ổn, hắn vái chào sau đó rời đi.
Lý Hỏa Vượng đi trên hành lang bằng gỗ lạnh lẽo, liếc sang Nam Cung đi song song, vẻ mặt oán giận hỏi:
“Giam Thừa của chúng ta bị Tọa Vong Đạo giết mà trong tư thật sự không tính toán làm chút gì đó?"
Đang lúc Lý Hỏa Vượng suy xét có nên đốt lửa to hơn thì Nam Cung mở miệng nói:
“Không đơn giản như vậy, trong tư đã điều động người từ sáu đường Đại Lương, chờ người tới đông đủ sẽ bắt lươn trong rọ cả lũ.”
Nói đến đây, Nam Cung nét mặt sa sầm nói:
“Hừm ... hừ! Đám lừa đảo đó thật sự cho rằng quốc sư đang không rảnh tay thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Quá coi thường Giam Thiên Tư!”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy hơi thở phào, may mắn sự vất vả của hắn không uổng phí, cuối cùng Tọa Vong Đạo và Giam Thiên Tư vẫn đánh nhau, đánh nhau thì tốt rồi, chỉ cần đánh nhau là hắn sẽ ngư ông được lợi.
"Nhĩ Cửu, trong tư khiến ngươi tiếp cận Gia Cát Uyên, ngươi đừng cảm thấy đây là làm khó dễ ngươi, đừng quên Tọa Vong Đạo lấy thân phận của ngươi giết Giam Thừa.”
“Nếu làm theo quy củ trong tư thì loại chuyện này không dễ bỏ qua, may mà hiện tại Thượng Kinh thiếu người. Mặc kệ ngươi đến gần Gia Cát Uyên được hay không thì chuyện này xem như sang trang.”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng sực tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, đa tạ Nam Cung huynh giải thích nghi hoặc."
Lý Hỏa Vượng và Nam Cung vừa đi vừa trò chuyện, quan hệ giữa hai người dù không quá thân thiết nhưng ít nhất theo người lạ biến thành sơ giao.
Theo Nam Cung dẫn đường, Lý Hỏa Vượng đến bên ngoài Lương phủ nơi Gia Cát Uyên ở, thị lực siêu tốt của Lý Hỏa Vượng khiến hắn thấy rõ Gia Cát Uyên đang vẽ tranh trên tầng hai, người Đại Tề khác thì tạm thời không nhìn thấy, không biết là ở gian phòng khách hay đã đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng hỏi ra thắc mắc trong lòng:
“Nam Cung huynh, Gia Cát Uyên này chẳng phải là tội phạm truy nã trong tư sao? Tại sao còn cho hắn ở lại đây? Sao chúng ta không bắt nhốt luôn đi, cướp lấy pháp khí lợi hại của hắn.”
Nam Cung nhíu mày nhẹ nhàng lắc đầu:
“Giờ chưa phải lúc chọc vào hắn, Quan Gia có chỉ, đa số giáp ất bính đinh trong tư đều vào cung, vốn đã thiếu người rồi, nếu lúc chúng ta đối phó Gia Cát Uyên mà Tọa Vong Đạo thừa cơ giáp công thì rắc rối to.”
“Nhưng nếu đối phó Tọa Vong Đạo trước thì người thuyết thư này ít nhất sẽ không đi giúp đám lừa đảo tội ác chồng chất.”
Nói xong lời này, Nam Cung chuẩn bị quay về:
"Nhĩ Cửu, thuận buồm xuôi gió, đi vào rồi chỉ cần đừng quá kích thích Gia Cát Uyên thì khẳng định có thể sống trở về. Thông thường nếu ngươi không có ác ý với hắn thì hắn sẽ không làm gì ngươi, nhớ kỹ đừng toát ra chút xíu sát khí nào.”
"Đa tạ Nam Cung huynh!"
Lý Hỏa Vượng cảm ơn Nam Cung vẫn luôn chỉ điểm, xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc đi hướng Lương phủ ở phương xa.
Khi Lý Hỏa Vượng bước qua cổng lớn treo trống đá ở hai bên, cánh cửa đóng sầm sau lưng hắn.
Lý Hỏa Vượng gian nan nuốt nước miếng, nhấc bước chân nặng nề đi qua sân trước, vào trong phòng.
Gia Cát Uyên vung nhẹ bút lông vẽ tranh, cửa cái và cửa sổ cùng đóng lại, hai người nhìn nhau cười.
"Như thế nào?" Gia Cát Uyên tiếp tục vẽ tranh thủy mặc núi xanh trên bàn.
“Đa tạ Gia Cát huynh, coi như xong việc, không lâu sau bọn họ sẽ đánh nhau, hiện tại chỉ sợ Tọa Vong Đạo nghe thấy tiếng gió, trước tiên rời đi Thượng Kinh."
"Yên tâm đi, Lý huynh, bọn họ còn không sợ chết thì sợ gì cái này? Tất cả Tọa Vong Đạo đến đông đủ, nếu không lừa một vố kinh thiên động địa thì sẽ không đi."
"Cũng phải.” Lý Hỏa Vượng bưng tách trà lên uống một hớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận