Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1295: Giọng nói

Lý Hoả Vượng nghe thấy bên tai chợt vang lên tiếng vô cùng nghiêm khắc: "Lý Hoả Vượng, cậu cảm thấy như vậy thật sự thú vị sao?"
Lý Hoả Vượng nhắm mắt lại rồi mở to mắt ra lần nữa, mắt vô thần nhìn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng trên đầu, vốn không hề để ý đến âm thanh ngoài cửa.
Bản thân mình mặc hai chiếc áo bó sát, bị nhốt lại, bị quản lý nghiêm ngặt.
Nhưng chuyện này chỉ là tạm thời, phía bên mình đã thắng, có lẽ không bao lâu nữa Thanh Vượng Lai sẽ tới cứu mình.
Tuy rằng mình mất một con mắt, nhưng nếu trả giá bằng một con mắt mà có thể kết thúc trận chiến này, vậy là đáng giá.
Tất cả đã kết thúc, sau này không bao giờ có người giám sát mình nữa, sau này cũng không bao giờ sợ những thứ kia sẽ xúc phạm tới người nhà của mình. Cuối cùng mình cũng có được sự tự do đúng nghĩa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.
"Lý Hoả Vượng! Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy hả! Đừng giả ngây giả dại với tôi! Tôi chuyên chữa bệnh này! Cậu điên hay không điên, tôi biết rõ hơn bất kỳ ai!" Ngoài phòng vang lên giọng nói của Dịch Đông Lai, giọng điệu của anh nghe ra có vẻ hờn giận.
Đương nhiên anh có lý do hờn giận, một khi Lý Hoả Vượng này bị điên, không chỉ biến bản thân thành trò cười mà tất cả luận văn của hắn từng viết đều sẽ biến thành hư vô.
Anh không tin, mình đã từng chữa trị bệnh của đủ loại người, nếu không có khỏi hẳn thì cũng có thể cải thiện rất lớn, bản thân mình cứ cố tình muốn vấp ngã lần đầu tiên trên người Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng vẫn cứ ở đó, thờ ơ với giọng nói của Dịch Đông Lai.
Qua hai mươi phút sau, cuối cùng Dịch Đông Lai vẫn bỏ đi, con mắt hơi dại ra của Lý Hoả Vượng khẽ chớp.
Trong phòng ức chế lặng ngắt như tờ, sau nửa giờ nữa trôi qua, Lý Hoả Vượng chợt nghe thấy gì đó, hắn lập tức giãy giụa mấp máy.
Lý Hoả Vượng cũng không nói thành lời mà chỉ nhấp miệng vội vã nói những âm thanh vặn vẹo, đi về phía sát vách tường bên trái.
Người mặc áo bó sát, để cử động được rất tốn sức, chưa được bao lâu, trán Lý Hoả Vượng đã đầm đìa mồ hôi, nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Cuối cùng khi hắn đi tới vách tường bên trái, áp mạnh lỗ tai lên bức tường da mềm mại kia, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
Hắn nhớ giọng nói này, đó là giọng nói của Triệu Đình, chính là thiếu nữ bị trầm cảm được phân cùng nhóm với mình.
"Lý… Vượng, có.... không?" Âm thanh rất ồn ào, hơn nữa còn không rõ, nhưng qua sự rèn luyện mấy ngày nay của Lý Hoả Vượng đã có thể đoán được đại khái ý đối phương muốn nói là gì.
Trên mặt hắn hơi mỉm cười, Lý Hoả Vượng gật mạnh đầu: "Ta vẫn tốt, tất cả đều rất tốt, chỉ bị nhốt lại mà thôi, trước ta từng quan rồi, cái này không tính là gì."
Không lâu sau, một giọng nói khác vang lên. Lúc này là tiếng nói hùng hậu của một người đàn ông, giọng nói của người đó lắp bắp, cộng với bị một bức tường ngăn cách, vốn dĩ không nghe hiểu rốt cuộc người đó nói gì.
Nhưng giọng nói đặc biệt kia vẫn khiến Lý Hoả Vượng nhận ra ngay lập tức, người này chính là người bị thiểu năng mức trung bị đưa đến bệnh viện tâm thần, mình đã từng giúp anh ta, mình vẫn còn nhớ rõ tên anh ta, Cao Cận Vân.
Ngay sau đó lại vang lên âm thanh khác, có hai người trước, Lý Hoả Vượng cũng đoán ngay được người phụ nữ có giọng nói này là ai, đó là Trương Thủy Nga mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Trước đây những người này đều cùng nhóm với mình, tuy trong mắt người khác, mình bị bệnh tâm thần, nhưng bọn họ lại đồng ý tiếp xúc với mình, chuyện này khiến Lý Hoả Vượng biết ơn vô cùng.
Người a dua thì rất nhiều, nhưng người sát cánh lúc khó khăn thì thật sự thiếu.
Nhìn thấy mình giết nhiều người như vậy, chắc chắn những người bên ngoài kia đã nghĩ mình là kẻ điên không có lý trí, giết người như ngoé.
Sau khi hắn hàn huyên với bọn họ một hồi lâu cách một bức tường, ngay sau đó Lý Hoả Vượng nghe thấy giọng nói của Triệu Đình vang lên lần nữa: "Thả… chúng tôi... sẽ... cứu... đi."
Nghe thấy vậy, trong lòng Lý Hoả Vượng chợt khựng lại. Hôm nay, cách nói chuyện của Triệu Đình không giống trước, hắn bèn dò hỏi: "Có phải Thanh Vượng Lai đã tiếp xúc với các cô rồi không?"
"Phải...."
Nghe vậy, trong lòng Lý Hoả Vượng lập tức trùng xuống, nói với vẻ mặt rất nghiêm nghị: "Cô về nói với Thanh Vượng Lai, kêu anh ta nghĩ cách khác! Đừng liên lụy đến những người khác!"
Lý Hoả Vượng thực sự rất muốn ra ngoài, nhưng hắn không muốn làm những người khác gánh tội vì mình vượt ngục, chứ đừng nói là người mà mình quen.
Bọn họ đều là bệnh nhân tâm thần, mỗi người họ đã sống chẳng dễ dàng gì, yên ổn chữa bệnh, bình yên sống một cuộc đời ngây thơ, mù mờ mới là lựa chọn thích hợp nhất với họ.
Nếu như bọn họ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Tư Mệnh, có trời mới biết sẽ có kết cục gì.
Hơn nữa hắn vẫn chưa quên tính cách của Thanh Vượng Lai, đối với người anh ta coi là công cụ vô dụng, anh ta chỉ biết tận dụng hết mức có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận