Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 334: Nhị thần

"Xương ngựa? Mày tha từ đâu tới vậy? Sau này đừng có ngặm lung tung, da chết trên người ta cũng gần lột ra hết rồi, không thể ăn nữa.”
Màn Thầu hiển nhiên không hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, nó cúi đầu dùng cái mũi đen đen sì kia của mình đẩy đẩy móng ngựa kia về phía bên chân của Lý Hỏa Vượng: “Hu?”
Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ đầu nó, quay người nhìn về phía Tôn Bảo Lộc ở đối diện: "Được rồi, ăn cũng kha khá rồi, đệ đi đi, ta biết, mỗi nơi khác nhau thực phẩm sẽ không giống nhau nên đệ cứ chọn một số loại thức ăn bản địa của Thanh Khâu dễ bảo quản là được.”
Khi Lý Hỏa Vượng hếch cằm về phía Bạch Linh Miểu, thiếu nữ tóc trắng lấy túi tiền mà mình đã may bằng vải vụn ra từ trong ngực và đưa qua.
Tôn Bảo Lộc dùng tay ước lượng một chút, đứng dậy dùng ống tay áo lau miệng rồi bước ra ngoài: “Được, cứ giao cho đệ!"
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trọ lấy một phòng nghỉ ngơi đi, ngày ngày ở bên ngoài cũng rất mệt mỏi.” Lý Hỏa Vượng chống nạng đứng lên, sau đó, rất nhanh cậu liền gặp phải khó khăn mới, không có Tôn Bảo Lộc, đến việc người Thanh Khâu nói gì bọn họ cũng không hiểu.
Sau một hồi khua tay múa chân của Cẩu Oa, cuối cùng cũng coi như là vào ở được.
Màn Thầu đi theo Lý Hỏa Vượng đến căn phòng trọ giống như lều bạt, xoay mấy vòng rồi ngồi xuống, dùng chân trước ấn miếng xương ngựa vào miệng và gặm nhấm một cách thích thú.
Nằm ở trên chiếu lác, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, cơ thể không nhịn được mà ngả về sau, thanh âm căng thẳng có chút thả lỏng.
Một đôi tay thon như ngọc nhẹ nhàng nâng đầu Lý Hỏa Vượng, đặt trên đôi chân mềm mại. Ngón tay thon mềm ấn giữa mái tóc vừa mới mọc ra kia của Lý Hỏa Vượng một cách có tiết tấu.
Khẽ hít hà hương thơm quen thuộc, Lý Hương Vương mê man chìm vào giấc ngủ.
"Đợi đã, những móng tay này hình như hơi dài." Lý Hỏa Vượng giữ lấy đôi tay kia và từ từ mở mắt ra, sau đó cậu phát hiện thật sự không phải là Bạch Linh Miểu mà là Nhị thần.
Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng mình đang nằm ở một góc mà vừa vặn có thể miễn cưỡng nhìn thấy phía trong chiếc khăn voan trùm đầu màu đỏ.
Bên trong chiếc khăn voan màu đỏ rất tối, ngay cả với thị lực tuyệt vời của Lý Hỏa Vượng, cũng chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt lấp lánh ánh sáng giống như hồ ly.
Chỉ là về số lượng có chút không đúng, không phải là hai con mắt đối xứng mà là ba con mắt một to hai nhỏ.
Ngay sau đó, trong chiếc khăn voan đỏ có thứ gì đó nhẹ nhàng kéo kéo, che chắn đi tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nhìn ả ta.
Những rắc rối của Nhị thần trong quá khứ có lẽ đối với cậu mà nói là những chuyện phải cực kỳ cảnh giác, nhưng sau khi trải qua đủ loại chuyện trước đó, so với những điều kia, chuyện của ả ta cũng trở nên không còn quan trọng như vậy.
"Hi hi..." Nhị thần nắm lấy bàn tay không có móng tay kia của Lý Hỏa Vượng, từ từ đưa vào trong chiếc khăn voan đỏ của mình.
Lý Hỏa Vượng chạm vào vảy rắn, chạm vào lông thú, đồng thời cũng chạm vào “cây trâm” châm vào rất đau.
Đột nhiên ả ta nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng kéo xuống, nhét vào trong quần áo đang phồng lên của mình.
Sau đó, ả ta từ từ cúi người xuống, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ kia ngày càng gần khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng hơn.
Một số thứ đang xuyên qua chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, lờ mờ hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Có đầu lâu, có đầu thú, còn có một số thứ khó có thể nói rõ.
Lý Hỏa Vượng nhìn những thứ đó và nói với giọng điệu bình tĩnh: "Ta không biết ngươi rốt cuộc từ đâu tới, phía sau có phải có âm mưu của một số Tiên gia nào đó không, nhưng ta chỉ cần nói một điều, nếu các ngươi dám hạ thủ với Bạch Linh Miểu, ta sẽ liều mạng với các ngươi!"
"Nếu ngươi đã ở biên giới nhìn thấy nhiều lần như vậy rồi, ngươi chắc chắn hiểu rõ hiện tại ta đã có năng lực này, cho dù... sử dụng loại năng lực này cần phải trả cái giá rất đắt.”
Lý Hỏa Vượng thốt ra lời đe dọa của mình với ả ta, sau đó bắt đầu chờ đợi phản ứng của đối phương.
Kết quả, điều khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên là đối mặt với sự uy hiếp của mình, Nhị thần không tức giận cũng không sợ hãi, ả ta đột nhiên khóc.
Loại tiếng khóc u ám giống như âm thanh của nữ quỷ này khiến người nghe sởn tóc gáy, mặc dù rất đáng sợ nhưng Nhị thần quả thực đã khóc rồi.
Ả ta cúi người xuống, dựa vào trên người Lý Hỏa Vượng, tiếp tục khóc nghẹn ngào.
Lý Hỏa Vượng nhìn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ kia, vô thức dùng tay ôm chặt lấy ả ta, cậu cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như người đang khóc trong lòng mình không phải là Nhị thần mà là người thiếu nữ bị bệnh bạch tạng sống chết có nhau với mình kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận