Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 559: Thiên (2)

Rất nhanh, từng cây xúc tu dài mảnh chui ra từ miệng Lý Hỏa Vượng, quấn quanh đầu lưỡi và khí quan của hắn, điều chỉnh vị trí của mấy thứ này, trói chúng vào vị trí nên có.
"Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi, huynh hù chết bà đây!” Bạch Linh Miểu ôm Lý Hỏa Vượng vào ngực, âm thanh run rẩy nói.
Nhớ lại mọi thứ đã trải qua trong ảo giác, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ nụ cười miễn cưỡng, hắn vươn tay ôm Bạch Linh Miểu, khống chế đầu lưỡi lạnh lẽo nói:
“Tại sao ... muội khụ khụ ... bỗng nhiên ... trước tiên?”
Rõ ràng lúc nãy hắn còn chưa giết Dương Na trong ảo giác mà Bạch Linh Miểu đã trước một bước cử hành Thương Khương Đăng Giai.
“Chẳng phải huynh kêu ra tay vào lúc thống khổ nhất sao? Ta thấy huynh sắp chết ngất rồi, sao thế? Ta làm sai?"
Lý Hỏa Vượng nhẹ lắc đầu: “Không ... vừa đúng ... lúc ...”
Tuy Dương Na bị thương nhưng chưa chết.
"Đa tạ ... Miểu ... Miểu ... " Lý Hỏa Vượng hôn lên cổ của đối phương.
Nhờ Bạch Linh Miểu thực hiện sớm hơn nên cứu được Dương Na, nếu làm theo ý của Lý Hỏa Vượng thì nhất định sẽ phải đâm nhát dao đó, hắn cũng không rõ tại sao chính mình để ý ảo giác như vậy, nhưng khi nghĩ Dương Na còn sống thì hắn vui hơn bao giờ hết.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng đã hiểu ra, Ba Hủy chỉ cần đau đớn, nó không cần tử vong, muốn cái chết là Tư Mệnh thứ khác, có lẽ là Bồ Tát xương trắng khổng lồ mà hắn từng gặp, hoặc là thứ gì khác.
Lý Hỏa Vượng không cần phải giết Dương Na, khi hắn đặt quyết tâm giết chết Dương Na thì thống khổ xé rách tim gan đó đã đủ thi triển Thương Khương Đăng Giai.
"Dương Na ... rất xin ... lỗi ...” Lý Hỏa Vượng thẫn thờ nhìn không trung hư vô, thì thào: “Để lại dấu trên ngực của em, mau gọi 120 chữa thương ...”
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu hơi cau mày, nhưng không nói gì thêm, khó khăn nâng hắn dậy đi hướng bên cạnh, định rời khỏi chỗ quỷ quái này trước rồi tính.
Chờ đến lúc này Lý Hỏa Vượng mới có cơ hội nhìn xung quanh, nhưng đưa mắt nhìn bốn phía toàn là bùn đất, hoàn toàn khác với vị trí lúc trước đã đứng.
“Chúng ta đang ở đâu? Chẳng lẽ vẫn chưa đi ra?!" Tim Lý Hỏa Vượng giật thót, cố gắng chuyển thị giác, rốt cuộc nhìn thấy khu rừng màu xanh hơi quen thuộc.
Nhưng rừng cây rất cao, mọc trên vách vực, Lý Hỏa Vượng nhớ rõ bên này đừng nói có vực thẳm, thậm chí không có núi cao như thế.
“Vách vực? Tại sao nơi này có vách vực?”
Khi Lý Hỏa Vượng vòng quanh một vòng, phát hiện bốn phương tám hướng đều là vách vực cao vút mới bỗng nhiên phản ứng lại đây không phải là vách vực.
Bên trên mới là vị trí bình thường, hắn đang ở thung lũng, trong một lòng chảo siêu to.
Khi Tâm Trọc một sống một chết ở gần nhau thì chẳng những giấu đoàn người đi, còn đào ba thước đất, cạo luôn khu vực xung quanh.
“Hỏa Vượng, mau nhìn kìa! Trên trời là cái gì vậy?!”
Lý Hỏa Vượng nỗ lực ngước lên nhìn, phát hiện trên đỉnh đầu của mình, bầu trời trong xanh bị khuyết một miếng, lúc trước bọn họ từ bên trong rơi xuống, bên trong là đêm đen có kẽ nứt.
“Đây là năng lực của Tâm Trọc sao?” Lý Hỏa Vượng vô cùng rung động há hốc mồm: “Tâm Trọc rốt cuộc là cái gì? Tại sao Tâm Trọc một sống một chết ở gần nhau thì giấu luôn cả trời?”
Nhìn thấy mọi người trên đỉnh đầu, giây phút này Lý Hỏa Vượng cuối cùng dã hiểu cái gì gọi là ngay cả Gia Cát Uyên cũng khó đối phó rắc rối lớn.
Tâm Trọc rốt cuộc là cái gì mà có thể lay động thiên địa? Lý Hỏa Vượng không kiềm được suy nghĩ vấn đề này.
Lý Hỏa Vượng chợt nhớ lời Ký Tướng từng nói, Tâm Trọc và Tâm Tố là phiền phức nhất, điều này nghĩa là Tâm Tố cũng có năng lực ngang ngửa với Tâm Trọc.
“Là năng lực thay đổi vị trí của mình? Hay là ảo giác xung quanh của mình? Không không không." Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu.
Không đúng, năng lực cỡ đó hoàn toàn không bằng một móng út của Tâm Trọc có thể giấu một góc trời.
Chính mình làm Tâm Tố, tuyệt đối có năng lực nào đó chưa thi triển ra, trong thân thể của mình có năng lực sánh bằng Tâm Trọc có thể giấu trời!
Nhưng nhớ đến tình cảnh của Tâm Trọc nam nữ thì Lý Hỏa Vượng ngây người ra, thứ mạnh như vậy giấu trong người mình, đây thật sự là chuyện tốt sao?
Lý Hỏa Vượng không biết, hắn ở thế giới này từ trước đến giờ chưa gặp chuyện tốt.
Hắn cũng không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ rơi vào trên người mình, có lẽ ngày mình đạt được năng lực đó thì sống còn thống khổ hơn Tâm Trọc.
"Hỏa Vượng, nơi đó có người rơi xuống! Thoạt trông là lão thái giám!"
Nghe lời Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy vài đốm đen rơi ra từ bầu trời khuyết kia, bầu trời rạn vỡ bắt đầu trở nên không ổn định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận