Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 764: Nằm mơ (2)

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đưa tay ôm nàng đang bò dưới đất vào lòng, từng nhịp từng nhịp vuốt qua những xúc tu đang ngoe nguẩy trên lưng nàng.
“Tất cả đều đã qua rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước...”
Mà chính tại lúc hắn nói như vậy, Lý Hỏa Vượng cảm thấy sau lưng mình truyền đến tiếng nhai quen thuộc.
“Nhị nương!” Lý Tuế vùng khỏi vòng tay của Lý Hỏa Vượng, phấn khích lao về phía trước: “Ta biết ngươi nhất định có thể trở về!”
Khi Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu lại, lúc này liền kinh ngạc phát hiện, Nhị Thần mang theo khăn đội đầu không ngừng nhặt cá chép đang nhảy lên, nhét về phía bên trong khăn đội đầu. “Điều này… Điều này sao có thể! Điều này không thể nào!” Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên lao đến, đưa tay liền lật khăn đội đầu của Nhị Thần lên.
“Hơ!” Lý Hỏa Vượng lập tức bị bộ dáng bên trong dọa cho đột nhiên bừng tỉnh, hắn toàn thân mồ hôi lạnh ngồi ở trên xe ngựa, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm lớn. Bạch Linh Miểu lấy chiếc khăn tay màu trắng ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh dày đặc trên trán Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, mấy ngày nay dường như huynh đều gặp ác mộng.”
Lý Hỏa Vượng không trả lời ngay, đầu tiên hắn ngơ ngác nhìn nàng, tiếp sau đó lại ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn ngay lập tức lấy ra một con dao găm từ trong vạt áo rồi đột nhiên đâm nó vào bắp tay trái của mình.
Sự đau đớn tột cùng khiến cho giọng Lý Hỏa Vượng mang theo chút run rẩy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi là mộng cảnh, bây giờ đó vốn không phải là thật.
“A! Lý sư huynh, huynh làm gì vậy!” Bạch Linh Miểu vội vàng từ ngồi chuyển sang quỳ, có chút luống cuống tay chân tìm kim khâu lại vết thương.
“Không có gì, ta không sao. Ta bây giờ cần… tỉnh táo một chút!” Lý Hỏa Vượng nói rồi cánh tay nắm đuôi dao găm, tay chậm rãi xoay về phía bên trái.
“Lý sư huynh, hay là huynh đừng ngày ẩn đêm tu luyện nữa, dù gì cũng không phải vội nhất thời.”
“Không được! Ta chỉ có thời gian hai năm, nhất định phải tranh thủ từng giây! Hơn nữa ta cảm giác cái này không có liên quan đến tu chân! Ta luôn cảm giác giấc mộng này có gì đó không ổn!”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, “Chẳng lẽ là Xúc Xắc? Ta chưa từng gặp qua người ngoài, hắn thấy thực tế không có khe hở, cho nên hắn dứt khoát báo mộng lừa gạt ta?”
Đây có lẽ là một kiểu suy đoán, nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại không thể không phòng, đối mặt Xúc Xắc, cảnh giác như thế nào đều không đủ.
“Miểu Miểu, Lý Tuế, các ngươi mấy ngày nay có từng nằm mơ không?” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía hai người đi cùng mình, hỏi.
“Lý sư huynh, ta không có.”
“Cha, nằm mơ là gì?”
Lời này khiến cho Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, ít nhất tình huống này chỉ xuất hiện trên người mình, không có ảnh hưởng đến bọn họ.
Lý Hỏa Vượng kéo rèm lên, hét lớn về phía khu rừng bên ngoài tràn ngập trong mưa sương mù: “Xúc Xắc! Đừng đùa nữa! Việc này ta không giúp được! Ngươi tìm người khác đi!”
Tiếng hét xuyên qua rừng cây, nhưng ngoại trừ làm chim bay bên ngoài giật mình, không có động tĩnh gì khác.
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng kéo rèm xe lại, nói với Bạch Linh Miểu đang lau máu cho mình: “Chúng ta không đi nữa, tìm một nơi ổn định lại. Đợi một năm nửa năm, chúng ta lại trở về. Chúng ta tiếp tục đấu với hắn!”
“Cái đó...... Hồng Trung lão đại, có bao giờ có khả năng, Xúc Xắc lão đại căn bản không có đi theo, tất cả điều này đều là ngươi ảo tưởng hay không?” Tọa Vong Đạo không có mặt, không có mắt bỗng nhiên mở miệng nói. “Cũng là Tọa Vong Đạo, ngươi lừa ai đấy! Điều này đều thành ảo giác, ngươi còn muốn cùng Xúc Xắc lừa gạt ta?”
Xe ngựa lững thững vô định trên đường, mà di chuyển về hướng Thanh Sơn phía xa.
Chờ đến bên cạnh ngọn núi, Lý Hỏa Vượng tìm một khối vách đá bền chắc, bắt đầu cầm lấy Tích Cốt kiếm làm việc.
Nham thạch cứng rắn của Đại Lương được ngay ngắn đưa đến bên phía Đại Tề, không lâu sau, một cái hầm trú ẩn sạch sẽ gọn gàng liền xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Sau đó xe ngựa giống như cánh cổng lớn đóng cửa động lại, trong động lập tức yên tĩnh trở lại.
Lửa cháy lên, ánh lửa chiếu màu vỏ quýt chiếu lên vách đá, làm cho cả không gian trở nên ấm áp rất nhiều.
Khi bánh nướng cháy sém làm bữa tối, lại đến lúc Lý Hỏa Vượng tu chân.
Hắn cũng không sợ Xúc Xắc dám nhân lúc mình tu luyện mà làm gì đó, Tâm tố đang tu chân, cho dù là chính hắn cũng không dám tới gần.
Lý Hỏa Vượng trực chặn ở cửa hang động làm thần giữ cửa, hai chân ngồi xếp bằng nhắm chặt hai mắt, cùng với hắn hít sâu một hơi, lợi dụng thứ gọi là “Thần quang” từ đôi mắt của mình kéo lấy tiên thiên nhất khí trong cơ thể, dịch chuyển về hướng vòng thứ hai phục luân trong thất luân.
Lý Hỏa Vượng dần dần tiến vào thế giới tự quên chính mình, hắn quên đi trời mưa, quên đi Xúc Xắc, quên đi hết thảy, bên trong đầu chỉ có hai khối vật đang từ từ đến gần. Một khối là tiên thiên nhất khí không thể nói, bị bao bọc, khối còn lại chính là phục luân trống rỗng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận