Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 800: Con bò già (2)

"Cút đi cho ta!" Lữ Tú Tài nhấc chuôi kiếm lên, những đồng tiền trong ngực lần lượt bay ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Ngay khi Cẩu Oa nghĩ rằng đối phương sẽ bị dọa sợ đến chạy tán loạn, nào ngờ mấy kẻ vô lại kia lại bật cười ha ha, kẻ cầm đầu kia ra vẻ ta đây đi đến trước mặt Lữ Tú Tài, đầy vẻ cao ngạo.
"Loại người quê mùa như ngươi ta thấy nhiều rồi, thật sự cho rằng học được chút gì đó là không biết trời cao đất dày nữa rồi?”
"Có biết đây là đâu không? Dưới chân thiên tử. Giam Thiên Tư ở ngay phía ngoài mấy con đường, là rồng thì ngươi cũng phải cuộn người lại cho ta, là hổ thì ngươi cũng phải nằm xuống cho ta, các huynh đệ của ta chính là người gác cổng của Giam Thiên Tư, ngươi có gan đụng vào xem, có tin ta kêu huynh đệ ta đến bắt tất cả các ngươi vào đại lao không?”
Khi nghe thấy từ Giam Thiên Tư này, khuôn mặt của Cẩu Oa đột nhiên thay đổi, Lý sư huynh lúc trước đã giải thích với mình về nha môn Giam Thiên Tư này.
Hắn ta lập tức theo bản năng ôm lấy ngực mình, phía trong đó là như ý mà Lý sư huynh cho mình, không thể bị Giam Thiên Tư phát hiện được.
Cẩu Oa bị dọa sợ, vội vàng đến gần Lữ Tú Tài và thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng làm loạn. Mấy tên vô lại lưu manh mà thôi, không đáng, thực sự không đáng.”
Lữ Tú Tài dừng lại tại chỗ, khuôn mặt âm u bất định, thanh kiếm trong tay chém cũng không được mà không chém cũng không được.
"Sao, còn muốn để gia gia ta đây chờ sao, còn không nhanh nhẹn lên một chút.”
Vào lúc này, Lữ Trạng Nguyên trên mặt tươi cười đi tới, trong tay cầm một ít bạc vụn, trong miệng nói vài câu cát tường để đuổi những tên vô lại này đi.
Lữ Tú Tài nắm chặt thanh kiếm tiền đồng trong tay, nện mạnh xuống đất một cái: "Chúng ta đi. Nơi Thượng Kinh này quá ức hiếp người rồi.”
Bản thân đã khổ cực học thần thông lâu như vậy, kết quả lại bị mấy tên vô lại ức hiếp ở Thượng Kinh, thật là quá uất ức rồi.
"Có thể đi đâu chứ?” Lữ Trạng Nguyên mặt đầy nếp nhăn lấy điếu thuốc ra và hút.
"Đi đâu mà không được? Nếu thật sự không được thì đi về nhà! Ở quê chúng ta người hát kịch có thể thi trạng nguyên, mua rạp hát còn rẻ hơn ở đây.”
“Mất rồi, sớm đã mất rồi.” Lữ Trạng Nguyên thở dài một hơi thật sâu: "Cũng may chúng ta chạy nhanh, hoàng đế ở quê nhà đều bị lôi ra chém đầu rồi, nghe nói Tứ Tề vong quốc rồi.”
“... Vong quốc rồi.” Lữ Tú Tài đầy vẻ chấn kinh, nói ra từ ‘vong’ vô cùng xa lạ này.
Mặc dù hắn ta không chút quan tâm đến việc mình là người nước nào, nhưng khi biết được nơi mà mình đã ở hơn mười năm đột nhiên không thể quay về nữa, sắc mặt vẫn đầy chấn kinh: “Vậy cả đời chúng ta đều không thể trở về nữa rồi.”
"Trong vòng mười năm, e rằng đừng mơ, nghe nói Hậu Thục cũng rất loạn, thế đạo thiên sát này cũng không biết lúc nào có thể thái bình trở lại.” Sau khi Lữ Trạng Nguyên gõ gõ điếu thuốc đã hút xong vào gan bàn tay mình, ông lại cắm lại vào sau gáy.
"Tiểu tử, đi thôi, chúng ta tìm một quán trọ nghỉ ngơi một chút, nơi này rất đắt đỏ, cũng không biết có thể tìm được giường ghép lớn không?”
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lữ Trạng Nguyên vẫn như một con bò già, âm thầm chịu đựng, kéo chiếc cày sắt trên người tiếp tục đi về phía trước.
"Không, Gia Cát huynh, ngươi không hiểu về Xúc Xắc, phong thư đó là ông ta đang cảnh cáo ta. Chỉ cần dính dáng đến ông ta, cho dù có bao nhiêu khả năng xấu nhất trong đầu cũng không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ là sự thật.”
Lý Tuế há miệng, lộ ra răng nanh đầy miệng, còn có ba chiếc xúc tu, ngáp một cái.
Nó vươn hai tay về phía trước duỗi móng tay ra, toàn thân còn lại dùng sức đẩy về phía sau, sau khi dùng lực vươn người một cái, vòng quanh trên chiếc bàn bát tiên, gối đầu lên trên cánh tay, tiếp tục nhìn Lý Hỏa Vượng tự nói với khoảng không trước mặt.
"Cha lại đang nói chuyện với những người vô hình kia sao? Trước đây mình có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bây giờ thì mình không thấy nữa."
"Thật muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe cha nói thôi hoàn toàn không hiểu là đang nói gì cả.”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, day day thái dương, đi tới đi lui một hồi rồi tiếp tục nói: “Gia Cát huynh, Gia Cát huynh, chúng ta tạm thời dừng lại, tiếp tục tranh cãi như vậy chỉ lãng phí tinh lực vô ích mà thôi.”
"Được, cho dù là giống như ngươi nói, Bạch Linh Miểu không sao, không lâu nữa muội ấy sẽ có thể tự mình trở về, vậy chúng ta không cần phải làm gì đúng không? Chúng ta chỉ cần đợi, sự việc coi như được giải quyết, như vậy thì đương nhiên là tốt, nhưng chuyện này có thể sao? Ta ở nơi tồi tàn này chưa từng gặp may mắn.”
"Nếu như Bạch Linh Miểu thật sự ở trong tay Xúc Xắc thì sao? Nếu ta cứ ngồi chờ như vậy, sẽ chỉ rơi vào kết cục là muội ấy chết thôi, ta không đánh cược được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận