Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 521: Phát Tài (2)

Ở nơi quỷ dị này, thân phận của người này có quá nhiều khả năng, khả năng lớn nhất chính là Tọa Vong Đạo đang giở trò lừa bịp.
Có lẽ còn tệ hơn, người này chính là tên Tọa Vong Đạo đã nghe danh nhưng chưa từng gặp kia, trong lòng cậu hạ quyết tâm, chỉ cần người này có hành động bất thường, trực tiếp xuất chiêu.
"Trên mặt ngươi có cây đao cắm vào, không đau sao? Hay là rút nó xuống đi? Hơn nữa đây là đao của tên bán đao kia, ngươi chịu nợ đao của hắn, hắn sẽ cướp thời vận của ngươi.”
Cùng với việc thư sinh phất quạt, từng mảnh đao rỉ sét trên mặt Lý Hỏa Vượng được rút ra, sau đó lại một lần phất quạt, vết thương trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng lập tức dính lại với nhau.
Thư sinh vừa động, hỏa liêm trong tay Lý Hỏa Vượng đã dính vào da thịt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lý Hỏa Vượng nhìn hắn chằm chằm, hỏi từng chữ.
Nhìn thấy sự cảnh giác sâu sắc trong mắt Lý Hỏa Vượng, thư sinh thở dài và dừng lại, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau vài hơi thở, thư sinh kia lại lên tiếng: “Thôi vậy.”
"Tiểu sinh còn có việc phải làm nên đi trước đây, nếu ngươi đã gia nhập Giam Thiên Tư rồi thì bản thân phải sống cho tốt, có lúc vô tri cũng là một loại hạnh phúc.”
Vừa nói, thư sinh vừa cúi người ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra một con thoi màu đen đặt trên mặt đất: “Tiểu sinh để lại cho ngươi chút đồ vật, vật này còn có tác dụng hơn mặt nạ trên mặt ngươi.”
Sau khi đặt xuống, thư sinh cũng không làm gì khác, tán thưởng gật đầu với Lý Hỏa Vượng rồi quay người đi ra phía ngoài Phật Cốt Miếu.
"Sau này có ngày gặp lại, Nhĩ cửu, tiểu sinh Gia Cát Uyên nếu gặp phải phiền phức không thể giải quyết, nhớ tới Hạnh Đảo ở Tây Hải tìm tiểu sinh, mặc dù năng lực có hạn nhưng có thể giúp được, tiểu sinh sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Thư sinh rời đi rồi, Lý Hỏa Vượng vẫn đứng yên tại chỗ, thư sinh này có một cảm giác cổ quái với mình, sau khi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cậu cuối cùng mới phản ứng lại, đó là thiện ý cực kỳ hiếm có trên đời này.
Loại thiện ý được bày tỏ trực tiếp ra ngoài như thế này là lần đầu cậu thấy, cậu chỉ từng cảm nhận được ở ảo giác phía bên kia.
Ngay cả Tĩnh Tâm sư thái cũng chưa từng có, bởi vì sư thái luôn chôn giấu thiện ý ở trong lòng.
Sau một hồi nghi hoặc ngắn ngủi, Lý Hỏa Vượng lắc đầu mạnh, ánh mắt trở nên kiên định.
"Không đúng! Thư sinh kia nhất định có vấn đề. Không thể bị hắn quấn buộc lấy, ta đã chịu đủ thiệt thòi rồi, tuyệt đối không thể rơi vào một cái hố nữa.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn con thoi được quấn chỉ đen trên mặt đất, xoay người đi về phía điện phụ bên cạnh.
Công việc hôm nay, những gì đã xảy ra và những người đã gặp đều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Nhưng cụ thể là kỳ quặc chỗ nào thì không nói ra được, giống như ngắm hoa trong sương mù vậy, từ đầu đến cuối đều bị chắn bởi một tầng sương, nhìn không rõ.
Sau khi Lý Hỏa Vượng bước vào điện phụ một lần nữa, cậu lập tức sững sờ.
Mới vừa rồi còn có bốn người, hiện tại đã biến thành sáu người, bên cạnh còn có thêm một Tâm Si hòa thượng, còn có một Hồng Đại.
Thấy bọn họ đứng đó tranh cãi về điều gì đó rất kịch liệt, Lý Hỏa Vượng cười nói: "Thú vị đấy."
Lý Hỏa Vượng phủi bụi trên người, chỉnh lại đạo bào trên người, tra kiếm vào vỏ, bước chân qua ngưỡng cửa điện phụ, gia nhập vào bọn họ.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, Lý Hỏa Vượng ở bên trong trợn tròn hai mắt, vỗ trán: "Được rồi, lại thêm một người.”
"Người này mới là Nhĩ Cửu thật.”
"Người này là giả, hắn là Tọa Vong Đạo.”
Hai Tâm Si hoà thượng đồng thời dùng tha tâm thông nói ra hai đáp án khác hẳn nhau.
Lý Hỏa Vượng quan sát đánh giá hai vị Tâm Si hòa thượng kia, nhất thời không thể phân biệt được, rốt cuộc người nào là do Tọa Vong Đạo giả trang, người nào là hòa thượng thật đã hãm hại mình.
Nhất thời trong điện ầm ĩ nhốn nháo, sau khi xuất hiện thêm một Tâm Si, chức năng phân biệt thật giả đã mất hiệu lực rồi, cũng không ai có thể phân biệt được rốt cuộc ai là thật ai là giả.
Nhiều lần muốn gây chiến nhưng dưới sự thuyết phục của người khác, cuối cùng cũng không đến mức động thủ.
Ngược lại, Lý Hỏa Vượng lúc này lại là người thế nào cũng được, cậu không cần phân biệt thật giả, cậu chính là tới xem kịch mà thôi.
Lúc nào bọn họ phân ra được thắng bại, lúc đó mới là lúc mình động thủ.
Nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi nhếch lên, cậu có chút có thể hiểu được ý tưởng của Tọa Vong Đạo rồi.
Khi sự việc đã không còn quan trọng với mình, cảnh này thật sự rất thú vị.
“Đủ rồi!” Một giọng vịt đực phẫn nộ khiến tất cả mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa điện.
Đó là Ký Tướng, trong tay ông cầm một cái đầu khô tóp lại chỉ còn bằng một nửa và bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận