Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 588: Bạch Tháp (1)

“Ngươi cho rằng ném con nít xuống là thứ ở trong nước sẽ rời đi sao?”
"Đương nhiên! Long Vương gia gia chỉ ăn phàm nhân họ Trần! Nó ăn rồi là chúng ta có thể sống sót!"
"Vô tri ngu muội! Ngươi tránh ra cho ta!”
Người râu quai nón đẩy mạnh người lái đò, sải bước đến đầu thuyền, hai tay bấm đốt niệm thần chú hướng nước biển đen thui.
Tuy thoạt nhìn người này khá bình thường nhưng dường như có bản lĩnh.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ rồi lại gần, có chút không yên lòng hỏi hắn ta:
"Có nắm chắc không?"
"Không nắm chắc thì không lên sao? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể co đầu rút cổ ở phía sau, nhìn một bé gái chịu chết thay ta?”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn thoáng qua cô bé rúc vào ngực mẫu thân của mình, gật đầu:
“Nói hay, nói hay lắm.”
Người râu quai nón nghi hoặc đánh giá cách ăn mặc kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng:
“Vị huynh đài này, ngươi là người xứ nào? Môn nào phái nào?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng mở miệng, thân thuyền lại nhổng lên cao, đáy thuyền truyền đến tiếng cào ken két khiến người sợ teo tim.
Người lái đò sốt ruột hét to:
“Thuyền sắp không chống đỡ được! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì thì làm mau lên!”
Lý Hỏa Vượng tháo mũ xuống, nhảy người đứng trên mạn thuyền, cúi đầu nhìn tóc đen càng lúc càng nhiều trải trên mặt nước:
“Mặc kệ bên dưới là cái gì, chúng ta cùng nhau ra tay, hy vọng sẽ lớn một chút."
Vẻ mặt người râu quai nón nghiêm túc quan sát cái đầu không có biểu bì của Lý Hỏa Vượng, chậm rãi gật đầu.
“Súc sinh kia sắp đến! Chuẩn bị!" Lý Hỏa Vượng rút ra kiếm tiền đồng, hơi ngồi xổm xuống.
Người râu quai nón bất chấp thứ khác, lấy một xâu ngọc Phật ra quấn vào đầu ngón tay bấm đốt của mình.
Bóng đen trong nước biển xanh thẳm lại hiện lên, hai chân Lý Hỏa Vượng đạp mạnh nhảy xuống nước.
Lý Hỏa Vượng còn chưa rơi xuống nước thì những lọn tóc dài màu đen trôi trên mặt nước dường như sống lại, vội vàng quấn lấy hắn.
"Yêm đề đát tần na cấp cấp nhiếp!"
Đồng tiền với màu xanh đồng nhanh chóng tách ra, tùy theo tia sáng lạnh chợt lóe, những lọn tóc đen bị chém thành vài khúc, không tiếp tục động đậy.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, cùng với một tiếng bùm, hắn rơi vào nước biển lạnh thấu xương.
Khi nước biển có chất muối mặn ngâm toàn thân không có da, Lý Hỏa Vượng cảm giác như bị chiên trong chảo dầu, đau đến mức toàn thân kịch liệt run rẩy.
Kẻ địch lớn ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng bất chấp đau đớn, từ trong ngực lấy ra hai viên đá huỳnh quang ném xuống bóng đen trong nước.
Cục đá tỏa ánh sáng nhanh chóng rơi xuống, chiếu sáng một góc ‘Long Vương gia gia’, một thứ dài dường như mọc đầy tóc đen hiện ra ở trước mặt hắn.
“Đây là thứ gì?” Lý Hỏa Vượng cắn răng, tay phải cầm kiếm chém vào cổ tay của mình.
Gai xương dữ tợn chui ra từ tay cụt, xoay tít chộp về phía thứ kia.
Mấy xúc tu màu đen vặn vẹo chui ra từ tay cụt của Lý Hỏa Vượng, miễn cưỡng hợp thành bàn tay.
Tay trái của Lý Hỏa Vượng chui ra chui vào cục đen kia, nước biển bị máu của nó dần nhuộm đen, thứ ngưng tụ thành một cục bị buộc tản ra.
Những thứ giống như mặt người lộ ra trong tóc đen, trong con mắt màu xanh thẫm tràn ngập địch ý cùng sát ý.
"Đây không phải là mặt người, đây là mặt khỉ, căn bản không có Long Vương gia, chỉ có thủy hầu tử ôm nhau thành một cục.” Lý Hỏa Vượng nhìn thứ vặn vẹo tay chân giống như rong, thầm nghĩ trong lòng.
"Thủy hầu tử cũng được, ít nhất có thể nghe hiểu tiếng người.”
Lý Hỏa Vượng rút Tử Tuệ Kiếm ra, sát khí ngút trời tràn ngập toàn thân, hắn há to mồm, bọt khí lăn lộn bay lên mặt nước:
“Xéo!”
Đám thủy hầu tử nhìn chăm chú vào Lý Hỏa Vượng, nhưng không lâu sau, thân thể mọc đầy tóc đen đung đưa theo sóng nước, dần biến mất tại chỗ, dường như thật sự bị Lý Hỏa Vượng dọa lùi.
Thấy thoát khỏi nguy cơ, Lý Hỏa Vượng chuẩn bị nổi lên, nhưng hắn không thấy bóng dáng của tên đầu trọc râu quai nón.
“Người kia đâu rồi? Mới đây đã không thấy.”
Lý Hỏa Vượng chui ra khỏi mặt nước, hít sâu mấy hơi rồi lại lặn xuống, tìm tên râu quai nón biến mất.
Lặn xuống mấy lần, Lý Hỏa Vượng cuối cùng tìm được tên đầu trọc râu quai nón ở đáy nước.
Nhưng nửa khuôn mặt đã mất, mắt trái cũng bị thủy hầu tử móc ra, da mặt bị nước biển gột rửa còn trắng hơn Bạch Linh Miểu.
"Ngươi ... " Lý Hỏa Vượng nhìn xác chết của đối phương, không biết nên nói cái gì.
"A di đà phật, a di đà phật, ngươi là đầu trọc, ngươi còn có thể làm việc thiện, ngươi khẳng định là một hòa thượng rất giỏi.” Hòa thượng ở một bên bắt đầu siêu độ.
Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ thầm thở dài, tay túm râu xồm dính đầy máu loãng bơi lên mặt biển.
“Ta nên thử thân thủ của hắn trước rồi mới để hắn xuống nước.”
Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng hét của hòa thượng:
"Đạo sĩ cẩn thận! Phía sau ngươi có ...!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận