Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 682: Cao Trí Kiên

Một ngọn đèn dầu lộn vòng trên không trung rồi rơi xuống đống sách, lửa phực cháy lớn.
Dưới ánh lửa màu cam, trong sen song sinh trên tường dường như hiện ra một thứ đảo ngược trên dưới trong ngoài.
Bạch Linh Miểu và Xuân Tiểu Mãn không chú ý đến cảnh tượng kinh dị mà kỳ lạ này.
Lý Hỏa Vượng mở bừng mắt ra, hắn ngồi dậy từ chiếc giường lộn xộn, nhìn qua bên phải thấy tia nắng chiếu nghiêng vào cửa sổ, trời đã sáng thật lâu.
"Ta lại ngủ quên?" Lý Hỏa Vượng bất chấp cả người choáng váng, vội vàng mặc quần áo vào, đi xuống cầu thang gỗ.
Gia Cát Uyên cầm quạt, chắp tay hướng Lý Hỏa Vượng:
“Chào buổi sáng, Lý huynh.”
“Buổi sáng, Gia Cát huynh.”
Nhìn thấy đối phương, Lý Hỏa Vượng buồn bực vỗ đầu, hắn vừa về thôn thì thả lỏng, Gia Cát Uyên có ơn cứu mạng còn đang chờ hắn cứu, luyện tập công pháp tu chân quan trọng hơn chuyện nam nữ nhiều.
Lý Hỏa Vượng cầm bánh bao chay và dưa muối đặt trên bàn nhai qua loa, lại húp cháo trắng, sau đó hắn tìm một phòng kề yên lặng trong đại viện Bạch gia, bắt đầu ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện công pháp tu chân.
Dựa theo chữ trúc trắc trên công pháp, Lý Hỏa Vượng dùng thần quang từ đôi mắt bao bọc tiên thiên nhất khí, bước tiếp theo cần làm là thúc đẩy tiên thiên nhất khí này đi qua căn luân, phúc luân, tề luân, tâm luân, hầu luân, ngạch luân, đỉnh luân trong thân thể.
Mười tình bát khổ đều bị tiên thiên nhất khí vô hình vô sắc bọc lấy.
Quá trình này rất gian nan, Lý Hỏa Vượng cảm giác như cầm xe cút kít cố gắng đẩy con voi đi, đẩy hết nửa ngày mà không nhúc nhích chút nào.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không sốt ruột, tu luyện thì không thể nóng lòng nhất thời, phải giữ sự kéo dài.
Nếu Tâm Tố bị Bắc Phong lừa học có thể làm được thì hắn chắc chắn cũng có thể làm được.
Cũng không biết qua bao lâu, đợi khi Lý Hỏa Vượng mệt mỏi mở mắt ra thì phát hiện sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi đen.
Bài trí trong phòng kề vặn vẹo, mặt đất và vách tường cái nhô ra cái lõm vào.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày, tu luyện công pháp tu chân này sẽ dẫn tới hoàn cảnh xung quanh thay đổi kỳ lạ, e rằng không thể tu luyện trong Ngưu Tâm Thôn, cần tìm một nơi không làm ngộ thương người khác.
Lý Hỏa Vượng đứng lên đi hướng cửa, khi mở cửa ra thì ngạc nhiên thấy một thiếu niên đột ngột đứng trên nóc nhà ở đỉnh đầu mình.
Khi thiếu niên trông thấy Lý Hỏa Vượng thì kinh hoàng lùi ra sau, ngã xuống, rõ ràng là bị dọa sợ, dán sát trần nhà dùng cả tay chân bò ra sau.
Khi Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn người này, suy đoán lai lịch của đối phương thì bóng dáng cao lớn của Cao Trí Kiên cũng treo ngược trên trần nhà, đi hướng hắn.
Khi thấy bộ dạng đó của Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, không phải bọn họ treo ngược, là hắn treo ngược.
Khi ý nghĩ này hiện ra, Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm giác dưới chân buông lỏng, ngã hướng thiếu niên.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thay đổi vị trí vững vàng rơi xuống đất, lòng còn run sợ đứng lên, lại nhìn hướng cửa gỗ phòng kề phía sau lưng.
Nơi tu luyện đã sớm đảo ngược trên dưới, mặt đất biến thành trần nhà, xà nhà nằm ở dưới, vừa rồi Lý Hỏa Vượng đứng trên trần nhà lâu như vậy mà không phát hiện.
Lý Hỏa Vượng càng quyết tâm đổi nơi tu luyện, khi bắt đầu luyện công pháp tu chân đúng là vô cùng kỳ lạ.
"Lý ... Lý ... Lý ... ".
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn Cao Trí Kiên ở trước mặt, vỗ cánh tay của hắn ta:
“Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi? Mấy tháng không gặp đã lớn thêm một mảng. Có chuyện gì không?”
“Ừm.” Cao Trí Kiên lên tiếng, chỉ ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cao Trí Kiên, hắn ngẫm nghĩ, nhấc chân cùng đi ra.
Thiếu niên vừa rồi bị dọa ngã dưới đất vội vàng đứng lên nói:
“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu dặn ta mang nghĩa phụ trở lại ăn cơm chiều."
“Chốc nữa ta về, ngươi kêu nàng ăn trước đi.”
Đến nhà Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng thấy đối phương nâng một đống đá vụn áy náy đưa đến trước mặt mình.
"Đây là ... " Lý Hỏa Vượng phân biệt một hồi lâu mới phát hiện thứ này là miếng đá Thiên Thư mà hắn tặng cho Cao Trí Kiên, thứ lúc trước Đan Dương Tử hết sức quý trọng.
Thông qua Cao Trí Kiên lắp bắp giải thích, Lý Hỏa Vượng biết khoảng thời gian trước vào một buổi trưa, Thiên Thư này không chút dấu hiệu bỗng vỡ ra, còn từ bên trong truyền ra một số lời nói kỳ lạ, dường như châm chọc thành Tiên là vọng tưởng.
Lý Hỏa Vượng giải thích với Cao Trí Kiên:
"Không có việc gì, ngươi không cần áy náy, chuyện này không liên quan tới ngươi, thứ này vốn là Tọa Vong Đạo dùng để lừa người.”
Tuy rằng không biết cái gọi là Thiên Thư lúc trước Đan Dương Tử lấy từ khi nào, nhưng nhìn gã cực khổ vất vả thu thập nhiều thiên tàn địa khuyết để luyện đan thì chắc rất lâu, ít nhất ba, năm năm.
Đan Dương Tử nói Lão Quân Gia tự nhiên là Tọa Vong Đạo giả trang rồi.
Không chỉ là Đan Dương Tử bị lừa, còn có nhân tiêu trong hang, và nhiều người bị lừa trên thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận