Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 488: Quẻ tượng (2)

"Quả thật như vậy, vi huynh là loại người nào chứ, nào có thể lừa ngươi? Thứ ra khỏi quỷ môn quan kia không chỉ có quỷ nam mà còn có quỷ nữ. Hình dáng của nữ quỷ kia vô cùng kinh đẹp, khà khà khà...”
"Nữ quỷ kia cũng bứt rứt khó chịu... Khà khà khà, vậy vi huynh có thể không quản sao? Ngày hôm sau xuống giường, ta giảm mất tám lạng.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng không khỏi cau mày, bách tính ở thế giới này sống mơ hồ mà chết cũng mơ hồ, tin vào những lời đồn nhảm nhí này, căn bản không biết xung quanh mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe người kia khoác lác về cuộc gặp gỡ ướt át của mình, Lý Hỏa Vượng vùi đầu ăn mì của mình.
Sau khi vội vàng ăn mì xong, Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng nếu bùa phù bói toán lần trước đã có tác dụng rồi, cậu định sẽ giở lại trò cũ một lần nữa.
Lá phù được vẽ xong lại được đốt lên, tro bụi lại lần nữa được Lý Hỏa Vượng nuốt vào, nhưng lần này nó lại không có tác dụng như lần trước.
"Bùa phù này sao lại lúc linh lúc không linh vậy? Chẳng lẽ ta vẽ sai rồi sao?” Lý Hỏa Vương nhìn tập bùa chú trong tay, cần thận suy xét.
Bởi vì mới lần thứ hai sử dụng nên rõ ràng Lý Hỏa Vượng rất không thạo.
"Đại nhân, ông chủ của Thư Tâm Đường cũng tới báo quan rồi.”
Giọng nói của bổ đầu vừa vang lên liền bị Lâu tri huyện kéo đi: “Không được làm ảnh hưởng đến việc đại nhân làm pháp.”
"Ta không tin muốn bắt được thứ trộm trẻ em kia lại khó như vậy.” Nếu bói toán đã không được, vậy Lý Hỏa Vượng sẽ dùng cách ngu xuẩn là ngồi canh.
Nhưng ở lại đây liên tục mấy ngày, bọn họ như thể biết rằng Lý Hỏa Vượng sẽ tới vậy, việc trộm trẻ ở Thương Thủy Huyện đã dừng lại một cách kỳ lạ như vậy.
Trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng đang ngủ trong phòng trọ bị tiếng người đánh thức, lúc cậu mở cửa sổ nhìn ra ngoài, một đám người đông nghịt đang chạy về phía đông dọc theo con phố, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng phấn khích.
"Đây là..." Lý Hỏa Vương nghi hoặc xoay người rời khỏi quán trọ và đi theo.
Đi theo những người đó không bao xa, Lý Hỏa Vượng liền biết bọn họ đang làm gì rồi. Những người này vây quanh ngã tư đến chặt cứng, mà ở giữa ngã tư này là một tú nam bị trói trên một khúc gỗ.
“Hành hình!” Lâu tri huyện đầy vẻ oai phong lẫm liệt, vừa ném tấm thẻ màu đỏ, lập tức tiếng hoan hô không ngừng.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi đến, Lâu tri huyện vô cùng có quan uy kia lập tức đứng dậy và nhường chỗ.
"Đại nhân, ngài tới rồi? Có thể bắt được tên giặc này đều là nhớ ngài.”
"Đây là muốn trảm hắn sao? Nhanh như vậy? Không phải nói xử chém sau mùa thu sao?”
Lâu tri huyện nhìn về phía tên tú nam kia, dáng vẻ hận không thể ăn thịt hắn: “Người này tội ác tày trời, sao có thể trảm hắn. Để báo thù rửa hận cho bách tính Thương Thủy Huyện, đáng lý là lăng trì.”
Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác ngắn màu đỏ đi ra, nhận lấy một bát rượu vàng, ngửa cổ uống cạn, sau đó cầm cây đao trong tay, bắt đầu làm việc.
Mỗi khi một miếng thịt được xẻo ra khỏi người của tú nam, những người xung quanh lại nhao nhao kêu ‘hay’.
“Những người đó nhét tiền đồng vào người sai dịch là có ý gì?” Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ về một góc xó.
"Ồ, đó đều là người của gia đình khổ chủ, bọn họ vì để cho kẻ ác vĩnh viễn không tái sinh, định mua xương thịt của tên ác nhân này về cho chó ăn, nếu đó thật sự là thâm thù đại hận thì cũng có ngươi ăn thịt và uống máu của kẻ thù.”
"Ài, theo lý mà nói, cái này không hợp với luật của Đại Lương nhưng vừa nghĩ tới những ác nhân kia suýt chút nữa đã làm nhục con gái mình, đừng nói là bọn họ mà ta đây cũng muốn xông tới cắn một miếng. Quả thực là quá đáng hận rồi.”
Cơ thể của tú nam dần dần bị cắt rời, trở nên vô cùng đáng sợ, thế nhưng cho dù là nam nữ hay già trẻ không những không sợ hãi mà ngược lại còn càng lúc càng hưng phấn, tiếng kêu ‘hay’ không ngừng vang lên, cảnh này phải gọi là quái nản.
Mỗi khi một đao hạ xuống, cùng với tiếng kêu ‘hay’ tứ phía, tú nam kia cũng phát ra tiếng kêu thảm vô cùng đau đớn.
Đang hét, hắn nhìn những người xung quanh, ánh mắt trở nên thù hận, hắn không còn hét thảm nữa, ngược lại chửi ầm lên, càng đau lại càng chửi lớn.
"Giả bộ cái gì. Đại gia ta chơi một chút thì sao chứ. Ta chơi nhiều lần như vậy rồi, không có lấy một người còn nguyên vẹn. Nữ nhân các ngươi đều là tiện nhân, đều là kẻ dâm đãng, đều là món hàng nhỏ bán đi.”
Câu nói này lập tức khiến đám đông phẫn nộ, tiếng mắng chửi vang khắp một vùng, nếu không phải có sai dịch ngăn cản, sợ rằng bọn họ sớm đã xông lên giết chết hắn rồi.
"Hả? Chờ đã!" Lý Hỏa Vương tựa hồ đã nhìn thấy gì đó, vội vàng đi xuống.
Khi đến trước mặt tú nam kia, cậu kinh ngạc nhìn thấy vết đao đẫm máu tươi trên người hắn, vừa vặn hình thành quẻ mà mình dùng xương người bói ra trước đó: "Những gì ngươi nói là sự thật?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận