Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1263: Bồ Tát

Phùng Vạn Bát nhắm mắt lại, sau khi dùng sức mà mút sạch sẽ mỗi một đầu ngón tay của chính mình, hắn mới chậm rãi mở mắt, thở một hơi dài.
Hắn vẫn rất là đói bụng, cực kỳ cực kỳ đói, nhưng mà một dòng nước ấm ở trong dạ dày kia cho hắn biết, chính mình sẽ không bị chết đói.
Sau khi liếm bát cháo cho đến khi phản quang, Phùng Vạn Bát vẫn không rời đi, hắn cố gắng đến gần lều cháo thí, dùng sức hít hà mùi thơm thoang thoảng tỏa ra.
Phùng Vạn Bát có một bí mật chưa nói cho ai, nếu hít nhiều mùi hương của cháo này là có thể hút đi tinh khí của cháo, đây là cách thức gia gia của hắn nói.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy đại sư phụ của chùa ra kêu người dọn đồ vật, hắn lập tức không rảnh lo hút khí, vội vàng chạy tới.
Đi giúp đại sư phụ dọn đồ vật không có thù lao, ai cảm thấy mình còn có sức lực đều có thể đi. Đến đi tùy ý.
Nhưng mà Phùng Vạn Bát lại nhìn thấy đại sư phụ đang kêu gọi kia có đầy người vây quanh bên người, trên mặt mỗi người đều mang theo kích động cùng phấn khởi.
Khi được đại sư phụ lựa chọn, một ít người còn kích động đến mức nhảy lên.
Phùng Vạn Bát biết những người này muốn làm gì, bọn họ tranh nhau muốn đi dọn đồ vật, là bởi vì bọn họ đều muốn đi nhìn thấy Bồ Tát sống.
Sau khi những người vận chuyển đồ vật lần trước trở về, đã sớm truyền việc này ra, những lương thực này đều là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn đó vận chuyển về đây! Bồ Tát hạ phàm đó tới cứu bọn họ!
Mỗi người đều muốn gặp Bồ Tát sống chân chính, muốn đi dính phúc khí trên người Bồ Tát, nghe đồn những người lần trước gặp được Bồ Tát sau khi trở về, một ít bệnh nhỏ họa nhỏ trên người đều tốt lên.
Hắn cũng muốn đi nhìn, cho nên Phùng Vạn Bát dùng sức chen vào, giơ tay lên cao cao.
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi.” Nhìn thấy đại hòa thượng chỉ về phía mình, Phùng Vạn Bát lập tức kích động đến mức không còn rõ phương hướng.
Chờ tới khi vào trong Chính Đức Tự rồi, Phùng Vạn Bát vẫn như cũ chưa có bình tĩnh lại, hắn kích động nói chuyện với những người xung quanh.
“Bồ Tát thật sự đưa lương thực sao? Rất nhiều rất nhiều lương thực sao? Vậy về sau chúng ta có phải không cần chịu đói nữa hay không?”
“Bồ Tát trông thế nào nhỉ?”
“Ta nghe nói lần này Bồ Tát là nam? Vì sao là Bồ Tát nam nhỉ?”
“Ta nghe nói lúc trước Bồ Tát chính là nam, sau lại mới biến thành nữ. Có lẽ Bồ Tát là âm dương nhân.”
“Ngươi tìm chết à! Dám bất kính với Bồ Tát! Chẳng may chọc ngài tức giận, không đưa lương thực tới làm sao bây giờ? Mau quỳ xuống dập đầu!”
Vào lúc bọn họ còn nghị luận, không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái động, một bao tải đồ vật từ bên trong ném ra.
Ngay khi bao tải kia rơi xuống đất, tiếng sàn sạt kia làm lỗ tai của Phùng Vạn Bát nháy mắt dựng lên, đó là tiếng ngô!
Ngay sau đó một túi một túi lương thực tiếp theo được đưa tới, trong đó còn có một túi bị vỡ, ngô ở bên trong lăn ra đây, làm cho bọn họ trong nháy mắt hiểu được, đây là Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, cứu tế cứu nạn dân thật sự tới!
Nhìn một túi lại một túi lương thực kia, Phùng Vạn Bát làm theo mọi người, lập tức thành kính quỳ trên mặt đất, quỳ lạy những lương thực đó.
Vào ngày đó khi cái động thường thường xuất hiện, ở trong mắt bọn họ chính là Bồ Tát hiển linh, là thần tích.
Nhìn hết thảy trước mắt, trong nháy mắt Phùng Vạn Bát cũng không biết trong miệng của chính mình đang nói cái gì, chỉ ở chỗ đó kích động mà hô to lên.
Khi nhìn đến Bồ Tát mặc pháp bào màu đỏ đó từ bầu trời hạ xuống, mọi người ở đây càng kêu trời khóc đất với hắn.
Có thần tiên toàn năng không gì không làm được chiếu cố bọn họ, bọn họ không có bị vứt bỏ, bọn họ có thể sống sót!
"Những cái có dấu trên túi là hạt giống! Những cái không có dấu là lương thực, nhanh chóng chọn người để gieo hạt giống càng sớm càng tốt." Lý Hỏa Vượng đi tới chỗ hòa thượng nói.
Tiếng người khóc la bên cạnh, ồn ào đến mức Lý Hỏa Vượng tâm phiền ý loạn, quay đầu giận dữ hét lên với bọn họ: “Ồn muốn chết! Đều đứng lên cho ta!”
Soạt một tiếng, toàn bộ người quỳ trên mặt đất đều đứng lên. “Dọn lương thực đến kho lúa đi! Nếu trời mưa, tất cả sẽ bị ngâm trong nước hết!”
Mọi người bắt đầu di chuyển, cho dù trong miệng bọn họ còn gào khan, cũng là một bên làm việc một bên gào.
“Phương trượng của các ngươi đâu?” Lý Hỏa Vượng nhìn về hòa thượng ở trước mặt hỏi.
“A di đà phật, phương trượng ở nhà bếp dùng bữa.” Lý Hỏa Vượng lạnh mặt nhấc chân đi về bên đó.
“Bồ Tát! Lão nhân gia ngài gọi là gì vậy? Ta trở về lập thần vị cho ngài! Về sau mỗi ngày dâng hương thăm viếng.” Phùng Vạn Bát ở phía sau gân cổ lên hô to.
“Gia Cát Uyên!”
Lý Hỏa Vượng rất nhanh tìm được phương trượng ở nhà bếp, ông ấy đang ngồi ở trước bếp bưng một cái tô lớn, ăn từng miếng từng miếng thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận