Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1069: Hai bên (1)

Ngay khi miếng giẻ sắp bịt miệng Tiền Phúc, hắn ta đột nhiên trở nên vô cùng phấn khích, hét lên với sau lưng Lý Hỏa Vượng: “Cô gái! Đừng tới đây! Chạy mau! Người này là kẻ tâm thần! Mau chóng gọi điện thoại báo cảnh sát đi!”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, tiêu rồi! Mình bắt cóc Tiền Phúc bị người ta nhìn thấy rồi!
Lý Hỏa Vượng nắm chặt dao găm, vừa mới xoay người, thân thể lại đông cứng tại chỗ, ánh mắt đụng phải người tới.
“Em biết anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì, gần đây anh làm ra nhiều chuyện như vậy, em đều để ý hết, em cũng không ngốc như thế.” Dương Na cầm điện thoại soi sáng chậm rãi đi vào trong phòng, biểu cảm vô cùng phức tạp nhìn vào Tiền Phúc bị trói trên ghế đẩu.
Sau khi mở miệng tận mấy lần, cuối cùng Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi thật sâu: “Dương Na, em tin ta, em tin ta, ta thật sự không có điên!”
“Mau báo cảnh sát! Nhanh lên! Người này thực sự có bệnh tâm thần! Hắn đã từng giết người! Hơn nữa không chỉ có một!”
Nghe thấy Tiền Phúc vẫn còn la hét, Lý Hỏa Vượng vô cùng tức giận, một quyền đấm vào mặt Tiền Phúc khiến hắn ta hoàn toàn im lặng.
Dương Na đặt chiếc điện thoại di động chiếu sáng trong tay xuống, bước đến gần Lý Hỏa Vượng, hơi dựa đầu vào trong lòng Lý Hỏa Vượng.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, có chút ấm ức: “Hỏa Vượng, em tin anh, nhưng anh có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Bất kể là chuyện gì, em cũng không muốn anh giấu giếm em.”
“Còn nữa, sao anh lại phải mang dao theo, đừng động vào thứ này.” Đôi tay mềm mại và mảnh khảnh của Dương Na nhẹ nhàng ôm lấy tay phải đang nắm chặt con dao găm của Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận được sự dịu dàng trong lòng, sau khi Lý Hỏa Vượng giãy giụa tận một lúc, cuối cùng cũng kể hết đầu đuôi cho Dương Na nghe.
“Hắn ta thực sự có hai nhân cách, một nhân cách khác là đồng minh của ta, nhưng nhân cách này thì không, cho nên hắn ta mới vùng vẫy, mới muốn chạy trốn, cho nên ta mới phải trói hắn ta lại.”
“Về phần con dao găm này, bởi vì hiện tại ta nhất định phải có vũ khí để tự vệ, những người đó không biết khi nào sẽ công kích ta, cho nên ta không dám khinh suất.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, không biết sau khi Dương Na nghe xong giải thích của mình, sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngay lúc này, Dương Na đã nhúc nhích, cô dùng cả hai tay cầm miếng giẻ trong tay Lý Hỏa Vượng, nhét thẳng vào miệng Tiền Phúc dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn ta.
Đợi khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng, Dương Na khẽ mỉm cười, cô vòng tay ôm lấy Lý Hỏa Vượng, mổ một cái vào miệng hắn.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, Dương Na mỉm cười.
“Em đã nói rồi, em tin anh, Lý Hỏa Vượng, bất kể anh nói cái gì, em đều tin anh!
Nghe được lời nói của Dương Na, trong lòng Lý Hoả Vượng mãnh liệt run lên một cái, nhìn cặp mắt trong veo của cô, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt tình cảm kích động của mình như thế nào.
Cuối cùng hắn nâng gương mặt của Dương Na lên, kích động hôn xuống.
Ở trước mặt người ngoài, Dương Na không thích ứng được. "Đi thôi, đi về nhà, dì thức dậy sớm, còn không trở về dì sẽ phát hiện ra mất."
Thấy Lý Hoả Vượng một lần nữa nhìn về phía Tiền Phúc, Dương Na mở miệng nói: "Ban ngày anh không cần phải để ý đến em, em giúp anh theo dõi hắn, chúng ta liên lạc qua điện thoại di động."
"Được." Lý Hoả Vượng gật đầu, có Dương Na hỗ trợ, bản thân hắn liền thuận tiện hơn nhiều, cũng không sợ Tiền Phúc sẽ chạy ra ngoài mà không có ai theo dõi.
Đợi Lý Hoả Vượng trở về nhà, nằm ở trên giường, liên tưởng đến chuyện vừa rồi, nội tâm rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Không có một chút buồn ngủ nào.
Hắn khát vọng Dương Na sẽ tin mình, vô cùng khát vọng, nhưng mà trong đầu dường như luôn có một ý nghĩ, không ngừng hiện lên.
Nếu như Dương Na không hiểu, vậy cũng là chuyện hợp lý có thể tha thứ được, nhưng nếu như đặt mình ở trên góc độ của cô, chỉ sợ cũng khó mà tin được lời giải thích hoang đường như thế.
"Nhưng mà … ".
Lý Hoả Vượng Hồng Du. Hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngay khi Lý Hoả Vượng đang suy nghĩ về vấn đề này, cửa phòng ngủ lại nhẹ nhàng mở ra.
Chờ Lý Hoả Vượng mới vừa vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường xem một chút rốt cuộc là người nào, lại cảm giác được một khối thân thể mềm mại ấm áp chui vào trọng ngực của mình.
"Miểu Miểu, sao thế? " Lý Hoả Vượng ngửi được mùi hương quen thuộc giữa những sợi tóc kia, vuốt ve "trâm gài tóc" trên tóc, cảm nhận vảy rắn phía dưới bộ lông màu trắng lướt qua thân thể mình.
Khi cảm giác được động tác của đối phương càng ngày càng khác người, Lý Hoả Vượng vội vàng dùng hai tay đè chặt hai tay của cô, "Không được, Miểu Miểu, thương thế của muội vẫn còn chưa khỏe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận