Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1433: Nguy hiểm (2)

Rất hiển nhiên lần trước tập kích thành công khiến Tư Mệnh khác trong Đại Tượng không cho phép đám người Lý Hỏa Vượng dùng lại chiêu cũ.
Mặc kệ thứ này là cái gì, xem tình hình thì bọn họ sớm mai phục nhóm Lý Hỏa Vượng.
Nước biển và mưa to vỗ vào mặt mọi người, giờ phút này bọn họ bất chấp, dốc hết sức bơi hướng tàu biển lên xuống ở phương xa.
Sóng biển càng lúc càng lớn, nhưng may mà đám người Lý Hỏa Vượng còn có thiết bị lặn, mặt nước có gió quá lớn không bơi được thì bọn họ lặn xuống nước nhanh chóng đến gần tàu biển.
Nhưng trong nước cũng vô cùng nguy hiểm, các loại mạch nước ngầm dâng lên, có mấy lần Lý Hỏa Vượng suýt nữa bị cuốn đi.
Nhìn thấy đáy thuyền bám đầy hà biển đã ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bơi qua, bỗng nhiên chui ra mặt nước, vươn tay định chộp lấy cầu thang sắt trên thân thuyền.
Nhưng tay sắp chạm cái thang thì thuyền phát ra tiếng ken két đáng sợ sau đó bay lên, giống như có bàn tay to vô hình cầm thuyền lên.
Theo thuyền bay lên, Lý Hỏa Vượng thấy thứ bị du thuyền chắn ở phía sau, đó là cột nước biển nối liền đất trời.
“Vòi rồng nước!”
Oai lực trời đất như thế, Lý Hỏa Vượng không thể làm gì nhiều hơn là đè cái đầu đồng bạn ngoi lên mặt nước xuống:
“Đừng ngoi lên, lặn xuống biển! Dùng cát chôn mình!”
Không chạy thoát nổi, cơ hội sống duy nhất là lặn xuống đáy biển, giảm ảnh hưởng từ mặt nước xuống mức thấp nhất.
Trong hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu tối sầm, khi hắn ngước đầu nhìn lập tức cảm giác nghẹt thở.
Tàu biển bị nhấc lên xoay một vòng rồi đi tới đỉnh đầu của hắn, mang theo nước mưa đập xuống.
Tiếng ù ù chói tai vang bên tai Lý Hỏa Vượng, thân thể của hắn tự hành động, hắn dùng hết mọi thứ cố gắng lặn xuống nước.
Lý Hỏa Vượng chưa kịp bơi đi bao xa thì xung lực mạnh mẽ từ bên trên hất bay hắn đi.
May mắn khu vực này không có vật cứng gì, nửa người Lý Hỏa Vượng rớt xuống cồn cát dưới nước, tiếng ù tai biến mất, bị tiếng rít thay thế.
Lý Hỏa Vượng cảm giác thân thể phục hồi chút sức lực liền chui ra khỏi cồn càn, sau đó hắn mặt đối mặt với Ba Thành Thanh đã chết.
Ba Thành Thanh dường như còn sống, lúc nhìn Lý Hỏa Vượng thì tròng mắt xăm hình chớp một cái:
“Cổ Thần ... Chết rồi?"
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Dương Na.
Nguyên con thuyền tan rã, đồ vật trên thuyền giống con cá kình chết dựng đứng rơi xuống sa mạc.
Lý Hỏa Vượng sốt ruột tìm kiếm, bỗng nhiên góc trên bên trái có thứ gì nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn mới phát hiện là Ba Nam Húc nửa người trên bị đập dẹp.
Xem bộ dạng đó thì chắc là bị mảnh vỡ của du thuyền đụng trúng.
Ba Nam Húc lúc này không đeo mặt nạ oxy, liều mạng bơi, dường như cũng tìm gì trong mảnh vỡ con thuyền.
Tuy nhìn Ba Nam Húc còn nhúc nhích được, nhưng Lý Hỏa Vượng biết bị thương cỡ này thì cô ta không sống được bao lâu, hai vị Tư Mệnh chưởng quản đau đớn đều đã chết.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại ở trong nước nhìn thấy Thanh Vượng Lai, anh ta không chết, thậm chí không bị thương, giờ phút này đang kéo Triệu Lôi bơi hướng không có mảnh vỡ thuyền rơi xuống.
Khi nhìn thấy thân thể to bự của Trần Hồng Du không ngừng lăn lộn, Lý Hỏa Vượng vội vàng đạp chân vịt bơi về phía bên kia.
Nhưng Lý Hỏa Vượng mới ổn định thân thể của Trần Hồng Du đã thấy một tấm sắt cắm vào mặt chị ta. Thối rữa cũng chết rồi.
"Dương Na! Dương Na!" Lý Hỏa Vượng nóng lòng như lửa đốt không ngừng tìm kiếm bốn phía, nhưng mãi không thể tìm được.
Ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn từ phía sau đặt lên vai Lý Hỏa Vượng, hắn mừng rỡ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một ‘mỹ nhân ngư’.
Đúng là Dương Na rồi, nhưng cô chỉ còn nửa người trên, bởi vì trong cục diện hỗn loạn vừa rồi, không biết thứ gì cắt đứt nửa người dưới của cô.
Các loại ruột, nội tạng rơi ra từ mặt cắt, cùng với máu loãng tản ra trong nước biển, Dương Na lúc này giống như mỹ nhân ngư có cái đuôi đỏ.
Thoạt nhìn Dương Na đã chết từ lâu, bởi vì thiếu máu nên làn da trắng bệch, kết hợp lại tựa như đóa hoa hồng điêu tàn, tràn ngập vẻ đẹp của cái chết.
Theo dòng nước đẩy, xác chết của Dương Na đung đưa cái đuôi bơi một vòng quanh Lý Hỏa Vượng.
“Lề mề quá đi, nhanh lên, sắp không theo kịp xe bus!” Dương Na mặc đồng phục màu xanh đen không kiên nhẫn nói với Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra.
Nhìn thấy Tôn Hiểu Cầm ở phía sau mặc tạp dề, cô cười tươi:
“Chào dì.”
"Na Na, lại đến chờ Hỏa Vượng nhà dì đi học à? Mà năm nay lên cấp 2 rồi nhỉ? Vẫn học chung trường với Hỏa Vượng hả?”
“Dạ, đúng rồi dì.”
“Biết sắp muộn rồi sao cậu không chạy nhanh lên!” Lý Hỏa Vượng đụng mạnh cô, đạp cầu thang lao xuống dưới lầu: "Dương Nhị Lang! Nhanh lên!”
“Cậu dám đụng mình hả?” Dương Na một tay cầm tay vịn, hai chân đạp bậc thang vèo một tiếng trượt xuống chỗ Lý Hỏa Vượng ở bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận