Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 661: Lịch sử

Mặc kệ Lý Hỏa Vượng mới vừa trải qua cái gì, trong thị giác của Gia Cát Uyên là hắn đi theo người khác tiến cung, buộc tiểu hoàng đế xác sống Đại Tề nhường ngôi.
Lúc này quanh Gia Cát Uyên là một số võ tướng Binh Gia mặc chiến giáp, cùng với các loại vây quanh hắn ta, lấy hắn ta làm thủ lĩnh dẫn đầu.
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía, phân biệt rất rõ, bên ánh sáng vàng là Đại Lương, bên bị tuyết trắng phủ lên là Đại Tề, trong vàng ngoài trắng, cấp độ vô cùng rõ ràng.
Tiếng tụng kinh kỳ lạ của Đại Lương đột ngột biến mất, giống như đều bị chắn ở bên ngoài, không ngờ năng lực của Tâm Bàn thần kỳ đến thế, có thể ngăn cản ảnh hưởng của Tư Mệnh.
“Vậy còn bao nhiêu lâu?" Lý Hỏa Vượng lại lần nữa hỏi.
"Tối đa một nén hương thôi, phía trước là thiện phòng mà hoàng thái hậu tụng Phật niệm kinh. tiểu hoàng đế cũng ở trong đó, chúng ta chỉ cần mời hắn hạ chiếu thư thoái vị là được.”
Lý Hỏa Vượng liếc qua thân thể bị Lý Tuế khống chế, ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói:
“Được! Ta giúp ngươi! Đánh nhanh thắng nhanh!"
Gia Cát Uyên tiến lên, hoàn cảnh xung quanh hắn cũng biến hóa theo, một số người đang bận đánh nhau cũng bị cuốn vào trong đó.
Chỉ là giờ phút này vô luận là người của Giam Thiên Tư hay Tọa Vong Đạo dường như đều phớt lờ Gia Cát Uyên.
Nhìn những người này lướt qua mình rồi nhanh chóng biến thành cung nữ và thái giám chạy nạn, dường như Gia Cát Uyên nghĩ tới điều gì, chân mày dần nhíu chặt.
Cửa thiện phòng bỗng bị đẩy ra, tiếng tụng kinh trầm thấp và gõ mõ vang lên:
"Tát bà la phạt duệ, đóa y mông a lị gia, nam mô na la cẩn trì ... ".
Một đám hòa thượng mặc áo tăng màu vàng ngồi xếp bằng kín thiện phòng, bọn họ vây quanh thành một vòng, ở giữa là một phương trượng già mặc áo cà sa đang đưa lưng về phía họ, cầm dao cạo quy y cho một đứa trẻ mặt xám tro.
Lý Hỏa Vượng biết đứa trẻ kia, Tọa Vong Đạo từng ngụy trang thành đứa bé ở trước mặt hắn, đó là tiểu hoàng đế xác sống Đại Tề.
"Quy y? Hòa thượng Chính Đức Tự các ngươi bị điên sao? Cho xác sống quy y phật môn?" Không biết là ai nói chuyện, nhưng đám hòa thượng vẫn chỉ làm việc của mình.
Dao cạo sượt nhẹ, mãi đến khi sợi tóc cuối cùng rơi xuống:
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, ba nghìn sợi hồng trần phiền não đã đứt, pháp danh của ngươi là Giới Tham, về sau là đệ tử của Chính Đức Tự, nếu ai dám không tốt với ngươi tức là kẻ địch của Chính Đức Tự.”
Nói rồi hòa thượng già mặc cà sa chậm rãi quay đầu lại, khi Lý Hỏa Vượng thấy khuôn mặt của ông thì ngẩn ngơ, theo bản năng bật thốt:
"Hòa thượng?!"
Khuôn mặt của phương trượng già này là hòa thượng mà, ảo giác hòa thượng bên cạnh hắn!
Ở bên này thì hòa thượng chỉ là một hòa thượng già không có chùa nào nhận, nhưng trong Đại Tề thì là phương trượng của Chính Đức Tự!
Trong phút chốc Lý Hỏa Vượng bỗng hiểu ra nhiều điều, Đại Tề này không phải là từ nghìn năm trước, đến gần Gia Cát Uyên cũng không phải xuyên việt thời không quay lại một nghìn năm trước, mà là đến điểm thời gian khác.
Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngước đầu nhìn hướng Gia Cát Uyên đứng cạnh mình, nhớ biệt danh của hắn ta là thuyết thư, và hình phạt nghiêm khắc cho tự in sách mà hắn đã thấy trên tấm bảng đối diện Giam Thiên Tư.
“Đại Tề của Gia Cát Uyên là một đường lịch sử khác của thế giới hỗn loạn này.”
Mấy thứ này bùm một tiếng tuôn vào óc của Lý Hỏa Vượng, trước kia hắn luôn hoang mang bên cạnh Gia Cát Uyên rốt cuộc là sao? Hiện tại hắn đã hiểu Tâm Bàn là cái gì, hắn ta là một cánh cửa, cánh cửa đi thông lịch sử khác.
Đám Tọa Vong Đạo tuôn vào đây kỳ thực là Tọa Vong Đạo của lịch sử khác, trong lịch sử khác đó, hòa thượng là phương trượng của Chính Đức Tự!
Trong khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ những thứ này thì không biết Gia Cát Uyên nói gì mà Chính Đức Tự trong thiện phòng cùng đứng bật dậy.
Tùy theo bọn họ chắp hai tay vào nhau, một ít ánh mắt tối tăm hoặc lớn hoặc nhỏ thoáng hiện trong giới sẹo trên đầu họ.
Tiếng tụng kinh của họ không ngừng lớn hơn, khóe miệng tượng Phật to lớn trên tường dần nhếch lên.
“Các sư phụ! Nếu đã là người tu hành ăn chay niệm Phật mà dây dưa hồng trần như vậy e rằng không tốt lắm!” Gia Cát Uyên cầm một cuộn tranh bỗng mở ra, một số Chính Đức Tự trong thiện phòng bỗng biến mất.
Gia Cát Uyên dùng Tâm Trọc trong tranh giấu đám hòa thượng này đi.
"Thái!" Tùy theo các hòa thượng lần lượt vỗ tay, bọn họ giống như Kim Cương Trừng Mắt, đôi mắt trợn trừng lồi ra, sau đó giống như chim công xòe đuôi, nghìn cánh tay máu thịt nhầy nhụa vươn ra từ sau lưng họ.
Mắt thấy sắp đánh nhau, bỗng nhiên toàn bộ thiện phòng bắt đầu đất rung núi chuyển, âm thanh kỳ lạ khiến mười tình tám khổ của con người tan tác vang lên.
Khoảnh khắc âm thanh này vang lên, một số người Đại Tề ở xung quanh Gia Cát Uyên lần lượt ngã xuống đất hét thảm, ngay sau đó thân thể của bọn họ trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận